ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-01-18 21:05:04
Lượt xem: 35

Cố Ngộ có thể cảm nhận được Thang Ninh trong lòng anh đột nhiên không dám động đậy, dường như cả hơi thở cũng trở nên cẩn trọng.

Không khí đủ tĩnh lặng, Cố Ngộ thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được Thang Ninh đang khẽ run.

Cố Ngộ dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn mình: "Trốn cũng vô ích, hôm nay anh sẽ không tha cho em đâu."

Gương mặt Thang Ninh gần trong gang tấc, dưới ánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt cô vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.

Cô không đến mức đẹp đến ngỡ ngàng khi nhìn, so với những mỹ nhân nhan sắc rực rỡ, vẻ đẹp nhẹ nhàng của cô không phải quá nổi bật.

Nhưng chỉ cần nhìn một cái là đã đi vào lòng người.

Cố Ngộ nhớ lại lần đầu nhìn thấy cô, lúc đó chỉ thấy một bên mặt, cảm giác đầu tiên chỉ là thấy cô gái này rất trong sạch, thoải mái.

Không thể gọi là tình yêu sét đánh, nhưng rất lạ là, sau đó Cố Ngộ thường hay nhớ đến khuôn mặt ấy.

Hoặc là tiềm thức của anh luôn cảm thấy cô là người khác biệt.

Cố Ngộ chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng như bây giờ, vì "kinh nghiệm" tình cảm của anh, anh luôn nghĩ điểm đến cuối cùng của mình sẽ là đến một tuổi không thể trốn tránh nữa, theo tiêu chuẩn và kỳ vọng của ba mẹ, tìm một người trông có vẻ phù hợp, cùng nhau sống qua ngày một cách bình yên.

Chưa từng nghĩ sẽ như bây giờ, đắm chìm trong tình yêu không thể tự thoát ra, thậm chí nảy sinh tính cách não tình yêu mà trước đây anh từng khinh thường.

Đối với Cố Ngộ, Thang Ninh chính là kho báu duy nhất trên thế giới này.

Cô thiện lương, chân thành, nỗ lực, lạc quan...

Tất cả những từ ngữ tốt đẹp đều có thể dùng cho cô.

Anh thực sự yêu cô đến phát điên, yêu đến mức sắn sàng kìm nén bản tính và cơn say của mình.

Không muốn làm bất cứ điều gì khiến cô không thoải mái.

Cố Ngộ nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rồi ôm cô, vỗ nhẹ vai cô, an ủi như dỗ dành trẻ con: "Em... Có không thích như thế này không?"

"Không ạ." Thang Ninh lắc đầu: "Chỉ là... Chưa có kinh nghiệm đối phó với chuyện này."

Cố Ngộ bật cười: "Chuyện này cần gì kinh nghiệm."

Thang Ninh thấy không khí dịu đi, cũng đùa: "Không giống anh thiên phú cao thế, tự học được."

Cố Ngộ vừa định nói gì đó thì bị Thang Ninh cướp lời: "Anh giỏi tán tỉnh thế này, em còn tưởng anh có kinh nghiệm thực tế phong phú chứ."

"Đã nói là không có mà." Giọng Cố Ngộ hơi nặng: "Không có bất kỳ kinh nghiệm nào về chuyện này, chuyện nam nữ đều là lần đầu tiên với em."

Thực ra Thang Ninh chưa bao giờ nghi ngờ, chỉ là nghe những lời này từ miệng anh thì càng thỏa mãn hơn thôi.

"Nhưng kinh nghiệm thực tế..." Cố Ngộ cụp mắt nhìn cô đầy tình cảm, giọng nói có chất lượng mềm mại như lụa: "Quả thực cần em giúp anh phong phú thêm một chút."

Nói rồi liền hôn xuống.

Đã dùng cớ uống rượu rồi, hôm nay chắc chắn không thể dễ dàng để cô thoát được.

Tay Cố Ngộ nhẹ nhàng áp vào má cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên môi cô, từ từ di chuyển xuống cằm, ngón cái và khớp ngón trỏ hơi dùng lực, khiến môi cô hé mở ra một chút.

Thực ra trước đây, Thang Ninh rất khó tưởng tượng hôn lưỡi là cảm giác gì.

Khi xem trên tivi, cô luôn cảm thấy đó là việc rất thiếu thẩm mỹ.

Trong lòng thực sự khá ghét bỏ.

Nhưng khi cảm nhận được Cố Ngộ đang nhẹ nhàng l.i.ế.m môi mình, cô cảm thấy trong lòng nở rộ vô số bồ công anh.

Bay xuống khắp mọi ngóc ngách của cơ thể.

Cảm giác ngứa ngáy trong lòng, có lẽ là bằng chứng còn sót lại sau khi dopamine tiết ra.

Có lẽ khi con người bước vào lĩnh vực chưa biết, đều sẽ có một số phản ứng sinh lý khác thường do quá căng thẳng.

Giống như Thang Ninh lúc này, đột nhiên bắt đầu, không có dấu hiệu nào, nấc cụt không ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-204.html.]

Mỗi lần hít vào một hơi nhỏ, cách vài giây, âm thanh rất nhẹ, như một chú mèo con.

Toàn thân Cố Ngộ cứng đờ, hơi lùi lại nhìn cô.

Thang Ninh vô thức che miệng xin lỗi: "Xin lỗi, hic, xin lỗi… Hic... Hình như... Hic... Không kiểm soát được."

Cố Ngộ bật cười, đỡ cô dậy: "Anh đi rót cho em ly nước nhé."

Uống hết một ly nước ấm vẫn không cải thiện.

Bình thường Thang Ninh rất hiếm khi như thế này, cũng không biết hôm nay có phải bị kích thích quá độ không, lại không thể dừng lại được.

Cố Ngộ tìm trên mạng rất nhiều cách chữa nấc cụt đều không có tác dụng, Thang Ninh vừa cầm cốc uống nước vừa nhìn anh với vẻ áy náy: "Xin lỗi nhé, phá hỏng bầu không khí rồi."

Cố Ngộ cười cười xoa đầu cô: "Anh đi rửa bát, dọn dẹp xong sẽ về."

"Hửm? Hôm nay không ở lại à?" Thang Ninh vô thức hỏi.

"Không ở lại đâu." Cố Ngộ nói: "Sợ anh ở lại sẽ khiến em lo lắng anh sẽ... Làm em ngủ không ngon, hôm nay em bận rộn cả ngày rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Nửa câu sau Cố Ngộ kéo dài ra đầy ẩn ý.

Nhưng Thang Ninh cũng không hỏi thêm.

Cô thực sự khá mệt, hơn nữa thực ra vẫn còn một phần công việc chưa hoàn thành, nếu anh ở lại cô cũng sẽ mất tập trung, nên cũng không giữ Cố Ngộ lại.

Thực ra khi Cố Ngộ ở đây cũng không đến mức lo lắng anh sẽ làm gì, thậm chí còn lo lắng bản thân sẽ muốn làm gì với anh.

Mặc dù Thang Ninh là người khá nội tâm và bị động, nhưng dù sao cũng là con gái, vẫn thích xem tiểu thuyết ngôn tình phim thần tượng, nhiều lúc cũng thích nhập vai nữ chính.

Thang Ninh luôn nghĩ chắc cả đời này mình không có duyên với tình yêu, nào ngờ lại gặp phải tình huống như trong tiểu thuyết thế này, lại gặp được một người bạn trai phù hợp với hình mẫu nam chính trong tiểu thuyết như vậy.

Đúng là trúng số độc đắc.

Thang Ninh là người hơi chậm nhiệt, cũng hơi chậm chạp, đến khi nằm nghỉ vào buổi tối mới nhớ ra nụ hôn dang dở của Cố Ngộ.

Cảm thấy má bắt đầu từ từ nóng lên.

Có lẽ một số chuyện nếu xảy ra tự nhiên sẽ không thấy có gì ngượng ngùng, nhưng nói ra lại có cảm giác cấm ky đặc biệt.

Một đêm trước khi ngủ, đầu óc cô toàn nghĩ đến chuyện "Dùng lưỡi" mà Cố Ngộ nói, dẫn đến ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, đêm nằm mơ toàn thấy hai người ôm nhau hôn trên sofa.

Đủ loại nụ hôn 18+.

Thang Ninh cảm thấy mình cần cai nghiện, ít nhất hôm nay phải lạnh nhạt một chút.

Nếu không đầu óc toàn là những hình ảnh màu hồng không thể xua đuổi đó.

Lại mấy ngày không gặp nữa, không thể để não yêu đương ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của mình!

Cả ngày Thang Ninh hầu như không trả lời tin nhắn của Cố Ngộ.

Thực ra Cố Ngộ vốn không phải kiểu người nhạy cảm hay suy nghĩ nhiều, nhưng mỗi lần Thang Ninh đột nhiên lạnh nhạt luôn khiến anh cảm thấy bất an.

Chỉ cần Thang Ninh không trả lời tin nhắn trong thời gian dài, anh sẽ bắt đầu phân tích lung tung.

Bình thường trước khi cần tập trung làm việc trong thời gian dài, Thang Ninh đều sẽ nói với anh, và trong thời gian đó trừ khi gọi điện sẽ không trả lời tin nhắn.

Nhưng cả ngày hôm nay Thang Ninh đều ở trong trạng thái "Thỉnh thoảng sẽ trả lời tin nhắn", hơn nữa biểu cảm đáng yêu nũng nịu cũng ít đi, phần lớn giống như đang báo cáo công việc một cách nghiêm túc.

Còn bên Thang Ninh, mỗi lần thấy Cố Ngộ nhắn tin cũng như ngồi trên đống lửa.

Có lẽ là thời kỳ mộng mơ của thiếu nữ, hoặc là trí tưởng tượng quá phong phú.

Mỗi chữ Cố Ngộ gửi, khi cô nhìn thấy đều chuyển thành giọng nói.

Còn là kiểu giọng điệu có chút say xỉn thờ ơ đó, khiến Thang Ninh không dám nhìn thẳng.

Thang Ninh cố ý tìm cách tránh trả lời tin nhắn của Cố Ngộ ngay, không muốn tỏ ra quá mê muội, nên mỗi lần thấy thông báo tin nhắn mới đều phải đếm thầm vài chục giây mới mở ra.

Tối gần tan làm, Cố Ngộ hỏi Thang Ninh có muốn anh đón đi ăn tối không.

Loading...