ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-01-12 20:00:56
Lượt xem: 69

Sau khi biết được "Bí mật" này, Cố Ngộ thực sự đã phân vân trong vài giây.

Dù sao nếu giả vờ không biết, sẽ có cảm giác như mình đang khoác áo choàng để lén lút xem trộm chuyện riêng tư của người khác.

Hình như không có đạo đức cho lắm.

Nhưng nếu cứ thế chạy đến thẳng thắn thừa nhận, thì cũng có phần không ổn, sẽ khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Thực ra bọn họ vốn dĩ cũng chẳng có giao tiếp gì, nếu không phải lần này đúng lúc Lăng Lệ của phòng pháp chế nhờ cô làm cái tài liệu kia, có lẽ anh sẽ chẳng gặp được cô.

Cố Ngộ quyết định vẫn giả vờ như không biết gì, giả ngốc mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.

Nhưng không biết có phải là duyên số hay không, trong thời gian này Cố Ngộ lại có rất nhiều việc phải làm với phòng pháp chế.

Sáng thứ sáu hôm đó, cấp trên yêu cầu Cố Ngộ nộp gấp một bản phân tích rủi ro pháp lý cho dự án mới, vào buổi trưa Cố Ngộ gọi điện cho Lăng Lệ, nói muốn có một mẫu tài liệu tương tự.

Lăng Lệ đang đi họp bên ngoài, có lẽ còn một lúc nữa mới về.

Có điều do khá gấp, Cố Ngộ nói không đợi được, Lăng Lệ bảo anh tự đến máy tính ở văn phòng của anh ta tìm, ở trong thư mục có tên "Mẫu".

Cố Ngộ thấy thời gian gấp rút, tiện tay cầm điện thoại và thẻ ra vào rồi đi luôn.

Thẻ của Cố Ngộ có quyền hạn của cấp quản lý, có thể đi bất kỳ tầng nào, khi thang máy mở ra ở tầng 12, Cố Ngộ bỗng cảm nhận được sự yên tĩnh lạ thường.

Đôi giày da của anh cẩn thận giẫm lên thảm, phát ra âm thanh trầm đến mức gần như không thể nghe thấy.

Cảm giác yên tĩnh đến nỗi ngay cả hơi thở cũng bị phóng đại.

Cố Ngộ thấy tầng này không có một ai, còn tưởng mình đến nhầm chỗ.

Sau đó anh mới chợt nhớ ra, hôm nay là thứ sáu, mỗi trưa thứ sáu công ty đều tổ chức một buổi trà đàm nhỏ ở phòng nghỉ tầng 8.

Sẽ có bánh ngọt, thậm chí còn có chút rượu, cũng coi như là để nhân viên thư giãn sau một tuần bận rộn.

Nhưng ở tầng của Cố Ngộ thì hầu như chẳng ai tham gia, nên trong mắt bọn họ, mức độ tồn tại của buổi trà đàm này rất thấp, gần như là quên béng.

Đây là lần đầu tiên anh chạy đến tầng văn phòng khác vào trưa thứ sáu, mới biết hóa ra văn phòng vào thứ sáu lại có cảnh tượng như thế này.

Thấy không có ai, Cố Ngộ không cần phải đi khẽ cười duyên nữa, anh đút một tay vào túi rồi đi đến góc, vô tình liếc mắt nhìn vị trí làm việc của Thang Ninh.

Phát hiện ra cô cũng có mặt ở đó.

Nhưng cô đang gục đầu trên bàn ngủ trưa.

Chân Cố Ngộ bỗng như bị đổ chì, không thể di chuyển được.

Anh sợ đánh thức Thang Ninh, gần như đi với tốc độ 0.5 để đến cửa văn phòng của Lăng Lệ, xoay nắm cửa thật chậm, đảm bảo không phát ra tiếng động.

Sau khi đóng cửa lại, cuối cùng Cố Ngộ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vào văn phòng, anh liền trở lại với tốc độ sấm rền gió cuốn như vừa nãy.

Anh mở máy tính của Lăng Lệ nhập mật khẩu, nhanh chóng di chuột tìm thư mục anh ta đã nói trên màn hình.

Cố Ngộ có khả năng đọc rất nhanh, dù có rất nhiều mẫu, nhưng chỉ cần nhìn tên và mở ra đọc vài dòng là có thể tìm được chính xác thứ mình cần một cách nhanh chóng.

Chỉ mất vài phút là xong việc, sao chép xong đồ, anh định ra khỏi văn phòng.

Nào ngờ lúc này Thang Ninh đột nhiên tỉnh dậy.

Cô ngồi thẳng dậy trên ghế, ngáp một cái và duỗi người.

Có thể thấy đôi mắt cô vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, cả người có vẻ hơi đờ đẫn.

Cũng không biết tại sao, đột nhiên Cố Ngộ không dám cử động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-20.html.]

Anh đứng ở chỗ gần cửa sổ trong văn phòng, cứ thế nhìn Thang Ninh.

Thang Ninh trước tiên cúi đầu nhìn điện thoại, có vẻ là trả lời vài tin nhắn, sau đó lén lút nhìn trái nhìn phải và cả phía sau.

Dường như đã chắc chắn không có ai, cô mới dựng điện thoại ở một vị trí cao ngang mặt.

Sau đó lùi lại vài bước.

Tiếp theo, một cảnh tượng Cố Ngộ không thể ngờ tới xuất hiện.

Cô bắt đầu nhảy thể dục nhịp điệu.

Trông có vẻ là vừa học vừa nhảy theo điện thoại.

Mặc dù công việc trong tay Cố Ngộ rất gấp, nhưng anh vẫn cảm thấy nếu lúc này xông ra, có lẽ sẽ trở thành nỗi ám ảnh cả đời của cô gái này mất.

Vì vậy anh đành khoanh tay đứng yên lặng ngắm nhìn.

Động tác của Thang Ninh trông còn rất vụng về, có lẽ là mới học vài ngày gần đây.

Động tác của cô thiếu sự phối hợp, nhiều lần Cố Ngộ còn thấy cô bị vấp chân.

Có vẻ như nhìn điện thoại không phân biệt được trái phải, thường xuyên đột nhiên bị một động tác nào đó làm khó, nghiêng đầu gãi gáy rồi đưa điện thoại lên trước mặt bấm tạm dừng để nghiên cứu động tác.

Cố Ngộ thực sự bị chọc cười, nhưng anh phải nín không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Dường như bỗng nghe thấy tiếng thang máy, Thang Ninh lập tức tắt điện thoại đi, vội vàng ngồi xuống vị trí làm việc.

Do động tác quá mạnh, mu bàn tay đập vào mặt bàn.

Cố Ngộ thấy cô giấu hai tay dưới mặt bàn, vẻ mặt hơi nhăn nhó.

Nhưng khi thấy Lăng Lệ đi qua, cô liền mỉm cười chào như không có chuyện gì xảy ra.

Đợi Lăng Lệ đi qua vị trí của cô, mặt cô lại quay về với vẻ đau đớn như ban nãy.

Cố Ngộ sợ Lăng Lệ vừa vào văn phòng sẽ gọi tên mình rồi làm lộ, nên vội vàng trốn ra sau cánh cửa.

Lăng Lệ mở cửa liếc nhìn bàn làm việc, thấy không có ai thì đóng cửa văn phòng lại.

Vốn định cởi áo khoác treo lên giá, nhưng khi vừa đóng cửa thì lại thấy Cố Ngộ.

"Trời ơi! Cậu dọa tôi sợ c.h.ế.t khiếp!" Lăng Lệ cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài vì sợ.

Cố Ngộ lập tức ra hiệu im lặng, liếc mắt nhìn về phía Thang Ninh.

May mắn là cô đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, chắc là không nghe thấy.

"Cậu trốn sau cửa làm gì thế?" Lăng Lệ vỗ lồng n.g.ự.c còn đang đập thình thịch: "Bắt gian à?"

"Anh cũng có gian đâu mà tôi bắt." Cố Ngộ đùa.

"Đau lòng quá, tôi thậm chí còn không có cái tài đó." Lăng Lệ treo áo khoác lên, lắc đầu ngao ngán.

Cố Ngộ giơ USB lên lắc lắc trước mặt Lăng Lệ: "Cảm ơn mẫu của anh nhé."

"Khách sáo gì, phòng pháp chế chúng tôi vốn sinh ra để phục vụ các sếp mà." Lăng Lệ khua tay.

Cố Ngộ định đang định đi thì bỗng nhớ ra điều gì đó, giả vờ không biết hỏi: "À này, sao hôm nay văn phòng không có ai vậy?"

"Hôm nay là thứ sáu mà, thứ sáu nào cũng thế, mọi người đều đi họp trà rồi." Lăng Lệ búng tay: "À phải, mấy hoạt động này các sếp các cậu có đi bao giờ đâu."

"Đâu chỉ cấp trên." Cố Ngộ hất cằm về phía vị trí của Thang Ninh: "Tôi thấy cô em kia cũng không đi."

"À, trước đó tôi có gọi cô ấy đi, nhưng cô ấy bảo mình là người biệt phái qua nên ngại không đi." ánh mắt Lăng Lệ bỗng toát lên vẻ yêu thương như người cha già: "Tôi cảm thấy cô bé này hiểu chuyện đến mức khiến người ta xót xa."

Cố Ngộ thấy lúc nãy Thang Ninh cầm cái cốc đi, nghĩ là cô sẽ quay lại ngay.

Loading...