ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-01-17 15:21:41
Lượt xem: 33

Thấy Thang Ninh không phản ứng, anh càng vô tư bịa tiếp: "Còn nói anh đẹp trai, rồi hôn anh."

"Em không có!" Thang Ninh cuối cùng không nghe nổi nữa, biện minh: "Em không có động tay động chân với anh."

"Ồ." Cố Ngộ thấy cô rơi vào bẫy của mình, cười đắc ý: "Vậy có hôn không?"

Nhận ra bị gài bẫy, Thang Ninh không biết nói sao.

Tới một cột đèn đỏ khác, Cố Ngộ tiện tay lấy viên kẹo bạc hà đã chuẩn bị sắn trong túi ra đưa cho Thang Ninh: "Hay là anh giúp em nhớ lại nhé?"

Thang Ninh cúi đầu nhìn một cái, là viên kẹo Cố Ngộ "Đút" cho cô ăn hôm qua.

Chỉ cần nhìn thấy viên kẹo đó đã khiến cô có cảm giác tội lỗi như bị phán xét.

Nhớ lại nụ hôn pha trộn giữa rượu và bạc hà tối qua.

Không dám nhìn thẳng.

"Khai thật đi." Cố Ngộ nhét viên kẹo vào túi cô: "Em nhớ được bao nhiêu?”

"Hình như... Em nhớ hết." Dù sao cũng không phải cô làm chuyện xấu, Thang Ninh thành thật nói: "Nhưng em không chắc có phải thật không..."

"Dù sao thì hôn cũng đã hôn rồi..." Khóe môi Cố Ngộ cong lên: "Sợ em chối bay nên anh đã chụp lại làm bằng chứng."

"Sao có thể chụp mấy thứ đó chứ!" Mặt Thang Ninh lập tức đỏ bừng: "Phi lễ chớ nhìn! Xóa ngay đi!"

Thực ra Cố Ngộ không chụp, hôm qua hôn say đắm như vậy, đâu còn tâm trí lấy điện thoại ra chụp hình.

Anh chỉ cố ý nói vậy, một là thật sự sợ cô chối bay nên dọa cô, hai là muốn trêu chọc cô xem cô bối rối ra sao.

"Vậy nếu em không nhận thì sao?" Cố Ngộ kiêu ngạo nói: "Không thể không danh không phận gì mà bị em hôn được."

Giọng Thang Ninh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Sao em nhớ là anh hôn em..."

Đáy mắt Cố Ngộ lướt qua một tia vui mừng: "Ừm, là anh hôn, vậy anh nợ em một danh phận, từ hôm nay, em chính là bạn gái của anh rồi."

Không chỉ nhớ rõ mồn một chuyện tỏ tình thế nào, hôn ra sao.

Ngay cả chuyện Cố Ngộ nói "Lén lút yêu sau lưng Cố Lê" cũng không quên.

Để đảm bảo phần này anh cũng giữ lời, Thang Ninh suy nghĩ năm giây vẫn mở miệng: "Nhưng mà Cố Lê..."

Nghĩ đến chuyện duy nhất khiến anh hơi không vui hôm qua, sắc mặt Cố Ngộ đột nhiên thu lại, không hiểu hỏi: "Tại sao em ấy không đồng ý chúng ta ở bên nhau?"

Thang Ninh không muốn Cố Lê để lại ấn tượng "Lúc nào cũng chỉ trích anh trai là người đàn ông tồi và quảng cáo ngược về anh trai với cả thế giới" trong lòng Cố Ngộ, chỉ mơ hồ nói: "Cậu ấy chỉ sợ em... Bị thiệt trong chuyện tình cảm thôi."

"Vậy em ấy không đồng ý em yêu đương với người khác à?" Cố Ngộ bất bình nói: "Thời đại nào rồi còn can thiệp tự do yêu đương của người khác?! Anh còn chưa can thiệp tự do yêu đương của em ấy với thằng nhóc kia nữa mà!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-167.html.]

Thang Ninh nghĩ bụng: Không, không phải cậu ấy không đồng ý em yêu đương với người khác, cậu ấy chỉ đơn thuần không đồng ý em yêu đương với anh thôi.

Ai bảo anh có nhiều bạn gái mà không thật lòng với một ai chứ...

Thang Ninh vắt óc giải vây: "Không phải cậu ấy can thiệp tự do yêu đương của em, cậu ấy chỉ... Với tư cách người từng trải, bảo em đừng dễ dàng sa đà vào tình cảm, rất khó thoát ra và ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của mình."

"Chuyện tình cảm của em ấy lộn xộn như vậy, còn đến chỉ đạo em?! Đúng là một đứa dám dạy một đứa dám nghe..." Cố Ngộ thực sự không hiểu nổi Cố Lê đang nghĩ gì, nhưng anh biết tính cách của Thang Ninh, dù sao người bị kẹp

giữa chuyện này là cô, để không làm khó cô, anh đành nhượng bộ: "Vậy chúng ta cứ giấu em ấy trước đi, đợi thời cơ thích hợp rồi nói với em ấy."

Chữ "Được" của Thang Ninh gần như đã suýt thốt ra.

Nhưng cô đột nhiên phản ứng lại, không đúng, từ khi nào cô đương nhiên công nhận mối quan hệ của hai người rồi.

"Em cảm thấy diễn xuất của em rất tệ, chắc chắn sẽ bị lộ." Thang Ninh nói vòng vo: "Hay là chúng ta vẫn giữ trạng thái trước đây đi."

Cố Ngộ đoán được cô có ý định chối bay, không cho cô bất kỳ cơ hội nào: "Trước đèn đỏ tiếp theo nói cho anh biết có muốn làm bạn gái anh không."

Thang Ninh nhìn phía trước còn chưa đến 50 mét đến ngã tư, Cố Ngộ thậm chí còn cố ý tăng tốc, không cho cô quá nhiều cơ hội suy nghĩ.

Câu hỏi đến quá đột ngột, thực ra đầu óc cô trống rỗng, thời gian ngắn như vậy cô hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ và phán đoán.

Cố Ngộ thấy vậy thì đẩy cô một cái: "Nếu không đồng ý anh sẽ gửi video cho Cố Lê, để em ấy đánh giá xem, rốt cuộc ai động môi trước."

"Em đồng ý!" Thang Ninh không chút do dự, khi còn cách đèn đỏ một đoạn đã theo bản năng buột miệng.

Cố Ngộ nhả chân ga, không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt không che giấu nổi nữa.

Sau đó suốt chặng đường Cố Ngộ thỉnh thoảng lại dùng tay không cầm vô lăng che miệng, không muốn khóe miệng nhếch lên quá phóng túng.

Thang Ninh thì suốt đường như ngồi trên đống lửa, khi Cố Ngộ lái xe đến dưới công ty của Thang Ninh, cô lập tức mở dây an toàn định chuồn, nhưng bị Cố Ngộ gọi lại.

Anh lấy một túi cơm hộp nhỏ từ ghế sau ra đưa cho cô: "Trong này có cơm trưa anh mang cho em, anh dậy sớm làm, như vậy buổi trưa em không cần chạy ra ngoài ăn nữa, vừa tiết kiệm thời gian lại tránh phải suy nghĩ ăn gì, còn có một ít hoa quả và sữa chua, có thể ăn làm bữa xế chiều, tối anh đến đón em đi ăn tối rồi đưa em về nhà."

Cảm giác cả ngày mọi việc ngoài công việc đều được anh sắp xếp rõ ràng.

Thang Ninh nhận túi cơm hộp, tuy rất vui nhưng nghĩ đến việc anh dậy sớm chuẩn bị, cũng hơi không tiện nhận: "Không cần phiền phức vậy đâu, em không biết tối nay em tan làm lúc mấy giờ nữa.”

"Vậy anh sẽ đến lúc 6 giờ." Cố Ngộ nhìn thẳng vào cô, không tránh né: "Đợi đến khi em tan làm."

"...Vậy, 8 giờ đi." Thang Ninh nhượng bộ.

"Đừng cảm thấy bất tiện." Cố Ngộ cười xoa xoa đầu Thang Ninh: "Bây giờ anh là bạn trai em rồi, tốt với em là điều đương nhiên."

"Nhưng... Em vẫn cảm thấy rất phiền anh."

"Khi làm những việc này cho em, anh thực sự rất vui, đây là cảm nhận trước đây anh chưa từng có." Cố Ngộ dùng giọng điệu dịu dàng nhất và ánh mắt chân thành nhất nói với Thang Ninh: "Cảm ơn em, đã cho anh cảm giác hạnh phúc như vậy, bạn gái của anh.”

Loading...