ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-01-17 15:15:13
Lượt xem: 25
Quả nhiên, Thang Ninh không có ý định cúp: "Anh gọi điện cho em có việc gấp gì không ạ?"
Nghe câu này, khóe miệng Cố Ngộ không kìm được cong lên.
Có vẻ cô đang đợi một anh hùng cưỡi mây bảy sắc đến cứu cô nhỉ.
Vậy được rồi, miễn cưỡng làm anh hùng vậy.
Cố Ngộ dùng lý do đã chuẩn bị sắn: "Chuyện là anh có một tài liệu, muốn nhờ em xem giúp." Nói xong còn làm vẻ mặt ngại ngùng nói: "Nếu em không tiện thì thôi."
"Tiện ạ tiện ạ, có cần gấp không ạ?" Thang Ninh vội vàng gật đầu.
Thấy cô có vẻ nóng lòng muốn đi như vậy, Cố Ngộ liền thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng, nhưng vẫn hắng giọng cố ý nghiêm túc nói: "Cũng không gấp lắm, bây giờ tôi gửi cho em, khi nào rảnh lúc thì em xem nhé.”
"Vâng vâng, vậy em về xem ngay đây."
Sau khi cúp máy, Cố Ngộ thấy Thang Ninh chạy một mạch về nói gì đó với chàng trai, rồi liên tục xin lỗi, sau đó lập tức xua tay, chắc là đang từ chối chàng trai đưa cô về nhà.
Cô vừa lắc đầu vừa lùi lại, cuối cùng giống như con thỏ xoay người chạy mất.
Cố Ngộ thấy cô đi rồi, ngắm nhìn vẻ mặt thất vọng của Tề Tư Dị.
Tâm trạng tốt đến khó tả.
Sau khi chắc chắn Thang Ninh đã rời đi, Cố Ngộ tiến gần về phía Tề Tư Dị.
Anh đi theo sau Tề Tư Dị, thấy anh ta cúi đầu nhắn tin một lúc, rồi gọi một cuộc gọi thoại, giơ điện thoại lên tai nói: "Chúng tôi đã gặp mặt xong, ừm, cảm giác rất tốt, là tuýp người tôi thích, nhưng cảm giác cô ấy có vẻ không quá hứng thú với tôi, vừa nãy nói có công việc khá gấp nên đã rời đi, có phải cô ấy nhờ bạn cố ý diễn cho tôi xem không... Thật sao? Em nói vậy tôi yên tâm rồi... Được, ừm tốt, cảm ơn, tạm biệt."
Cố Ngộ đoán anh ta đang gọi điện báo cáo tình hình với Cố Lê.
Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.
Bây giờ anh phải dò hỏi thêm một số thông tin từ phía Cố Lê.
Để việc bỗng nhiên về nhà không quá đột ngột, tối đó Cố Ngộ mua rất nhiều hải sản tươi về nhà ba mẹ, còn cố ý tìm cớ nói là ưu đãi của công ty bạn, mua về hiếu kính ba mẹ.
Quả nhiên, khi Cố Lê thấy anh không hề đề phòng, chỉ ngồi sụp xuống sofa, còn chả thèm chào anh.
Cố Ngộ cũng hờ hững ngồi xuống ghế đơn bên cạnh bắt đầu xem điện thoại.
"Lại đến ăn ké à?" Ánh mắt Cố Lê vẫn luôn ở trên màn hình điện thoại, ngón tay gõ chữ nhanh như bay.
"Không nghe thấy anh mua hải sản về cho ba mẹ à?" Cố Ngộ không khách sáo nói.
"Vậy chẳng phải vẫn là đến ăn ké sao, em có nói sai đâu." Cố Lê trợn mắt.
"Sao? Không thể nhớ em mà về thăm em được à?" Cố Ngộ trêu chọc nói.
Cố Lê làm động tác nôn: "Anh đừng làm em kinh tởm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-159.html.]
Cố Ngộ liếc nhìn màn hình điện thoại của cô ấy, giả vờ khó chịu nói: "Anh về cũng không thèm nói chuyện với anh, chỉ biết nhìn chằm chằm vào điện thoại, đang nhắn tin với ai vậy."
"Với anh học trưởng của em!" Cố Lê nói một cách nghiêm chỉnh.
Cố Ngộ cố ý giả vờ quên, nói: "Sao? Anh học trưởng mà em từng thầm thương trộm nhớ ư?"
"Ôi trời, không phải!" Cố Lê không vui nói: "Là người lần trước em nói giới thiệu cho Thang Ninh đó."
Cố Ngộ làm vẻ mặt như mới nhớ ra, kéo dài giọng: "Ồ... Người đó à, họ đã gặp rồi sao?"
"Gặp rồi, gặp hôm nay."
Cố Ngộ làm vẻ không quan tâm, cầm điều khiển chuyển kênh tivi.
Cố Lê nhắn tin một lúc rồi nói: "Anh học trưởng nói không khí gặp mặt và mặt khác đều rất tốt, vốn định hẹn cùng xem phim, đột nhiên Thang Ninh có việc gấp phải đi, anh nói sếp của cậu ấy có bị gì không vậy? Ngày cuối tuần cũng không tha cho Thang Ninh, còn phá hỏng buổi hẹn hò của cậu ấy!"
"Trước hết, đây không tính là hẹn..." Cố Ngộ nuốt chữ "Hò" vào, chuyển hướng câu chuyện nói: "Nhưng em nói xem đây có phải là ý trời không, ông trời bảo họ không hợp nhau?"
"Xì!" Cố Lê không khách sáo nâng giọng: "Em chưa từng thấy ai hợp nhau hơn họ! Anh chưa thấy đâu! Đúng là trời sinh một cặp được chưa!"
Cố Ngộ nghĩ bụng: Anh đã thấy rồi cảm ơn, hoàn toàn không xứng đôi cảm ơn.
Nhưng bề ngoài anh vẫn bình thản nói: "Vậy Thang Ninh nói sao?"
"Cậu ấy không nói gì." Cố Lê phân tích rành mạch: "Nhưng cậu ấy không phàn nàn với em về người sếp vô nhân tính đó, chắc cũng không thấy tiếc khi buổi hẹn bị gián đoạn."
"Vậy có lẽ là không hợp đấy, không chừng người ta không tiện nói với em." Cố Ngộ ân cần chỉ bảo: "Sau này đừng tùy tiện làm mai cho người khác nữa."
"Không phải thế! Em cảm thấy hai người họ thực sự có hy vọng, có thể thành, không được, em nhất định phải giúp một tay!" Cố Lê không biết sao lại bùng cháy ý chí chiến đấu, nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: "Cá với anh một kèo, trước cuối tháng em nhất định sẽ giúp Thang Ninh thoát ế."
Cố Ngộ nheo mắt nhìn Cố Lê một cái, không đáp lời cô ấy, chỉ âm thầm mở lịch điện tử đếm ngày.
Có vẻ anh phải nhanh chóng thành công chặn đầu trong vòng 20 ngày.
Cố Ngộ có cảm giác khủng hoảng và cấp bách chưa từng có.
Giống như việc theo đuổi Thang Ninh trước đây luôn tuân theo nhịp độ "Từ từ" và "Thuận theo tự nhiên", đột nhiên có một hạn chót, khiến anh nhận ra nhiều việc không thể trì hoãn nữa.
Anh không nói hai lời mở WeChat, tìm đến khung chat với Thang Ninh.
Gõ vài chữ: [Cảm ơn em về tài liệu hôm nay, tôi mời em đi ăn nhé.]
Gõ xong mấy chữ này chưa gửi, đột nhiên nhớ đến việc hôm nay Tề Tư Dị muốn rủ Thang Ninh đi xem phim.
Đổi hai chữ [Đi ăn] thành [Xem phim] rồi gửi đi.
Không nói lên được lý do, trong lòng bùng lên một loại ý chí chiến thắng.