ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-01-17 15:11:08
Lượt xem: 39

Sau khi nhận được điện thoại, Thang Ninh lập tức mua vé tàu cao tốc chuyến gần nhất, cũng không kịp về nhà thu dọn hành lý mà trực tiếp bắt taxi đến ga tàu cao tốc.

Từ Giang Thành về quê ở Lâm Thành chỉ mất hơn một tiếng đi tàu cao tốc, khi Thang Ninh đến bệnh viện là đã 3 giờ chiều.

Sau 5 năm, đây là lần đầu tiên cô về nhà kể từ khi vào đại học, về thành phố nơi cô sinh ra.

Khi tốt nghiệp cấp ba, cô đã nói với Thang Văn rằng từ khi vào đại học sẽ không tiêu một xu nào của bà ta nữa, cũng sẽ không về tìm bà ta.

Dù sao bà ta cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, tất nhiên cũng đừng mong Thang Ninh sẽ phụng dưỡng bà ta lúc về già.

Thực ra bản thân Thang Ninh cũng không ngờ, cô thật sự nhẫn tâm đến vậy, những năm qua cô hoàn toàn không về nhà lần nào, thậm chí cũng không gọi điện về nhà một cuộc.

Đôi khi Thang Ninh nghi ngờ mình có phải là robot không có cảm xúc không, có vẻ như từ sau khi ông ngoại qua đời, cô trở nên rất lạnh nhạt với mọi thứ trên thế giới này, hiếm khi cảm nhận được vui buồn giận sợ.

Nếu không gặp được Cố Lê và Cố Ngộ, có lẽ Thang Ninh cảm thấy trên thế giới này sẽ không còn việc gì khiến cô có cảm xúc nữa.

Nếu là trước đây, cho dù Thang Văn có c.h.ế.t Thang Ninh cũng sẽ không về.

Nhưng bây giờ, tâm thái của cô cũng đã thay đổi.

Vì trước đây khi Bạc Hà bị bệnh, thực ra trong lòng cô cũng âm thầm đặt ra một điều kiện trao đổi.

Đó là nếu Bạc Hà khỏe mạnh trở lại, cô sẽ cố gắng hòa giải với người nhà.

Có lẽ vì mê tín, cô cảm thấy nếu thực sự muốn "Giao dịch" với "Thần", thì nhất định phải thể hiện sự chân thành, để làm động lòng "Thần linh".

Và việc không thể xảy ra nhất trong đời cô, chính là hòa giải với gia đình.

Có lẽ chỉ có điều kiện tương đương như vậy, mới thể hiện được sự thành tâm.

Đối với Thang Ninh, người thân của cô chỉ có mỗi ông ngoại, nhưng dù sao từ góc độ sinh học, cô vẫn còn một người anh và một người mẹ.

Bước ra khỏi ga tàu cao tốc, Thang Ninh cảm thấy không khí ở đây khiến cả người cô khó chịu.

Lâm Thành là một thành phố cấp ba nhỏ, sự phát triển ở đây thua Giang Thành cả chục năm.

Ven đường toàn là những chiếc xe ba bánh đã bị đào thải.

Không có cửa hàng tiện lợi, Thang Ninh muốn mua chai nước chỉ có thể vào những cửa hàng nhỏ ven đường.

Cửa hàng nhỏ không bật đèn, ông chủ vừa xem điện thoại vừa hút thuốc, trong tiệm khói thuốc mù mịt, bày biện lộn xộn, bao bì sản phẩm cũ kỹ đến mức khiến người ta cảm thấy như thực phẩm đã hết hạn.

Thang Ninh mua một chai nước suối Nông Phu, một lần nữa đến đây, cô có cảm giác như cách biệt cả thế kỷ.

Vì là thành phố nhỏ, nên dù đã qua mấy năm, cũng không có thay đổi và phát triển gì lớn.

Cỏ cây trên đường phố đều mang lại cho cô cảm giác ngột ngạt đè nén, thành phố này có một sự quen thuộc mà Thang Ninh không thể không thừa nhận.

Những ký ức bị chôn vùi cũng theo đó trào dâng.

Mẹ ruột của Thang Ninh tên là Thang Văn, mở một sòng mạt chược ở Lâm Thành.

Từ khi Thang Ninh có ký ức, trong đầu cô đã đầy ắp tiếng xóc mạt chược.

Mẹ cô chưa từng chăm sóc cô, chỉ thích tán tỉnh với các loại đàn ông trong quán.

Bà ta là kiểu điển hình của não yêu đương, chưa từng kết hôn nhưng có hai đứa con, ba của bọn trẻ cũng không biết là ai.

Ngoài não yêu đương, Thang Văn còn hơi kỳ thị phụ nữ, nói ra cũng buồn cười, bản thân rõ ràng là phụ nữ mà lại coi thường phụ nữ.

Thực ra Thang Văn có suy nghĩ như vậy, là vì hồi trẻ bị tình đầu PUA* quá nhiều.

*Chiêu trò dụ dỗ, kiểm soát phụ nữ.

Ba mẹ của Thang Văn, tức ông bà ngoại của Thang Ninh, là nông dân điển hình, không đi học không có văn hóa, trong nhà có năm sáu đứa con hoàn toàn không quản nổi, nỗi lo lắng lớn nhất mỗi ngày là làm sao giải quyết miếng ăn cho cả nhà, nên từ nhỏ đã chẳng ai quản Thang Văn, lúc trẻ bà ta không may gặp phải tên đàn ông tồi, có xu hướng bạo lực và cờ bạc, thường xuyên đánh đập Thang Văn, còn ép bà ta ra hộp đêm tiếp rượu kiếm tiền, không chỉ vậy, còn chê bà ta vô dụng, làm hao mòn tinh thần bà ta đủ kiểu.

Lúc đó Thang Văn không biết đây là PUA, chỉ là bị tẩy não thành công, cảm thấy mình rời khỏi đàn ông là không sống nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-150.html.]

Khi còn trẻ bà ta đã hẹn hò với nhiều đàn ông khác nhau, có thể vì từ đầu đã đi nhầm vào vòng tròn sai lầm, cộng thêm bị tẩy não lâu dài, quan điểm tình yêu của bà ta rất méo mó.

Cơ bản thuộc kiểu rất thấp kém trước mặt đàn ông, nghe lời răm rắp, mỗi lần đàn ông cãi nhau đòi chia tay, bà ta vẫn luôn cảm thấy là mình làm sai làm chưa đủ, cực kỳ thấp kém hèn mọn cố gắng níu kéo, cuối cùng cũng chỉ bị đánh đập te tua.

Chuyện tương tự xảy ra rất nhiều lần, nhưng bà ta vẫn không rút kinh nghiệm.

Chỉ cần một người đàn ông tỏ ra tốt với bà ta một chút, có thể chỉ là mời bà ta ăn bữa cơm đơn giản hoặc tiện đường đưa bà ta về nhà, bà ta sẽ tưởng tượng người đàn ông lần này là tình yêu đích thực, có thể móc cả trái tim ra cho người ta.

Khi 20 tuổi bà ta mang thai anh trai của Thang Ninh là Thang Triết, sinh con ngoài giá thú, vốn tưởng có thể ổn định cuộc sống, nào ngờ đối phương nghe nói bà ta mang thai liền chạy mất trong đêm.

Nói ra cũng buồn cười, khi bà ta phát hiện mình mang thai đã mấy tháng rồi, lúc đó đã không thể phá thai nữa.

Thực ra Thang Văn cũng không chắc chắn có nên giữ đứa trẻ này không, thấy sinh ra là con trai mới quyết định giữ lại.

Có con rồi bà ta thực ra cũng không thay đổi nhiều, dù sao cũng chỉ là cô gái hơn 20 tuổi, vẫn cứ vứt con ở nhà, hàng ngày ra ngoài ăn chơi như thường.

Chưa qua mấy năm, lại xảy ra chuyện tương tự.

Mang thai ngoài giá thú, bị bỏ rơi, khi phát hiện thì đã quá muộn để phá thai.

Chỉ là lần này khác, khi sinh ra phát hiện là con gái.

Thang Ninh từng nghe Thang Triết nói, khi Thang Văn sinh ra cô, thực ra đã chê bai và vứt bỏ ở bệnh viện, sau đó ông ngoại mới đến đón cô về.

Thang Ninh cảm thấy may mắn vì từ nhỏ được lớn lên cùng ông ngoại, nếu từ nhỏ sống bên cạnh Thang Văn, không biết bây giờ cô sẽ ra sao.

Cho đến khi Thang Ninh học cấp ba, tức là khi Thang Văn đã hơn 40 tuổi, bà ta vẫn sống cuộc sống không khác gì trước đây.

Điều đáng sợ hơn là, khi Thang Triết lớn lên, gã ta cũng bắt đầu PUA Thang Văn.

Kéo cả Thang Ninh vào cùng.

Gã ta nói mình là người đàn ông duy nhất trong gia đình này, bất cứ thứ gì trong nhà cũng phải dành cho gã ta, phải nghe lời gã ta răm rắp.

Khi Thang Ninh còn nhỏ không hiểu chuyện, bị Thang Triết nửa ép buộc nửa ra lệnh yêu cầu làm tất cả việc nhà, gã ta muốn ăn gì thì bắt Thang Ninh đi mua, không muốn làm bài tập thì bắt Thang Ninh làm giúp, nếu không làm sẽ bị đánh.

Thang Văn không những không lên tiếng, còn giúp sức.

Ở nhà Thang Triết được hầu hạ giống như một ông hoàng vậy.

Thang Triết lớn hơn Thang Ninh 5 tuổi, học hết cấp hai thì làm thanh niên xã hội, bình thường chỉ làm các công việc tạm bợ, nhưng làm gì cũng không chuyên tâm, sau này còn nghiện t.h.u.ố.c lá rượu chè và đánh mạt chược, cho đến năm Thang Ninh rời khỏi Lâm Thành, gã ta vẫn cứ suốt ngày ở phòng đánh bài trong nhà, không làm ăn gì nên hồn.

Lâm Thành là một thành phố rất lạc hậu, người ở đó không thích học, cảm thấy học xong cấp hai đã là rất giỏi rồi, nhiều người dù học đến cấp ba cũng bỏ học đi làm việc tạm bợ.

Từ nhỏ Thang Văn đã nhồi nhét cho Thang Ninh tư tưởng học hành là vô dụng, tìm được một người đàn ông tốt là hơn tất cả.

Ông ngoại luôn nói với Thang Ninh rằng bản thân ông không có cơ hội học hành tử tế, nhưng ông biết học hành chắc chắn là con đường duy nhất để thoát ra.

Ông ngoại thương Thang Ninh, cũng biết cô không nên sống tiếp trong thế giới như vậy.

Nên ông ngoại luôn ủng hộ Thang Ninh đi học, ủng hộ cô bước ra ngoài, rời khỏi nơi này.

Thang Ninh cũng rất có chí tiến thủ, từ nhỏ đến lớn luôn đạt hạng nhất trong các kỳ thi.

Cuộc sống tuy rất ngột ngạt, nhưng ít nhất không phải hoàn toàn không thấy hy vọng, ước mơ của Thang Ninh là thi đậu đại học ra ngoài tìm một công việc tốt, rồi sau này đón ông ngoại đến thành phố lớn sống.

Chỉ là không ngờ, ông ngoại chưa kịp đợi đến lúc cô thành đạt đã qua đời.

Chuyện Thang Ninh thi đậu đại học chỉ nói với mỗi ông ngoại, vì chỉ có ông ngoại mới vui mừng cho cô. Ông ngoại lén lút đưa cho Thang Ninh tiền học phí và sinh hoạt phí năm đầu tiên, để cô một mình âm thầm ra đi, tuyệt đối không được nói với Thang Triết và Thang Văn.

Vốn dĩ cũng chẳng có gì để luyến tiếc với gia đình như vậy, khi Thang Ninh ra đi chỉ nói với ông ngoại hãy đợi cô, nhất định phải đợi đến lúc hai người có cuộc sống tốt đẹp.

Sau khi Thang Ninh đi, Thang Văn muốn mở một phòng đánh bài cho Thang Triết, thiếu một ít tiền, bà ta tự ý lấy đi toàn bộ số tiền còn lại của ông ngoại, còn bán cả căn nhà đi.

Lúc đó ông ngoại vốn đã không khỏe, không có tiền nằm viện, không có tiền mua thuốc, điều này đã đẩy nhanh sự xấu đi của bệnh tình, chưa đầy ba tháng ông đã qua đời.

Sau khi Thang Ninh biết chuyện, cô căm hận Thang Văn và Thang Triết tột cùng.

Cũng thề rằng cả đời này sẽ đoạn tuyệt quan hệ với họ, ở lại Giang Thành, cả đời không bao giờ quay lại nơi đó nữa.

Loading...