ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:49:09
Lượt xem: 20

Tất nhiên anh không muốn để Thang Ninh trả tiền, nhưng vì hôm nay là bữa cơm cảm ơn sinh nhật của cô, trả tiền như vậy nói không chừng sẽ khiến cô cảm thấy mắc nợ.

Có điều anh nhanh trí nghĩ ra một ý.

Sau khi Thang Ninh quay lại, cô hỏi: "Anh ăn no chưa? Cần thêm món không? Nếu không em tính tiền nhé."

Thang Ninh đưa tay định bấm nút gọi nhân viên.

Cổ tay cô đột nhiên bị Cố Ngộ nắm lấy.

Anh nhìn Thang Ninh, suy nghĩ rồi cười nói: "Đừng trả tiền nữa, chúng ta bỏ trốn đi."

"Hả?" Thang Ninh sững người, tưởng mình nghe nhầm.

Tay Cố Ngộ hơi dùng lực, đi đến bên cạnh cô kéo cô đứng dậy.

Cổ tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng và sức mạnh chắc chắn.

"Đi thôi." Cố Ngộ nói xong, liền nắm tay cô chạy vụt ra ngoài.

Thang Ninh hoàn toàn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ theo quán tính bị anh kéo chạy ra ngoài.

Từ trước đến nay Thang Ninh chạy bộ luôn rất chậm, có vẻ đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác chạy mà có thể nghe thấy tiếng gió rít bên tai.

Tốc độ chạy nhanh đến mức như đang xuyên không gian.

Bỗng nhiên trong đầu Thang Ninh hiện lên nhiều tình tiết lãng mạn.

Buổi chiều tà trên con đường vắng vẻ, hai người sóng vai đi bộ, mỗi người một tai nghe.

Đi sau người mình thích, nắm tay với bóng của anh.

Lúc tuyết rơi, cùng dùng chung một chiếc khăn quàng.

Tuy nhiên, tất cả đều không bằng nắm tay người mình thích xuyên qua đám đông trong đêm xuân nhạt nhòa này.

Như một cuộc trốn chạy lớn lao.

Rực rỡ lại phóng túng, gió trăng ùa vào lòng.

Thực ra cô đoán được Cố Ngộ đã trả tiền rồi, sẽ không có ai đuổi theo họ.

Nhưng lúc này đây, cô vẫn tận hưởng cảm giác kích thích khi là đồng phạm bị truy đuổi.

Cảm giác giống như phim của Vương Gia Vệ.

Thêm vào bộ lọc phong cách Hong Kong lạnh lùng đó, tăng thêm cảm giác định mệnh.

Chạy một mạch đến bãi đỗ xe, lên xe hai người mới dừng lại.

Trong không gian chật hẹp, hai người thở hổn hển không ngừng.

Âm thanh và tần suất khiến con người ta dễ dàng liên tưởng.

Bình tĩnh lại một chút, Cố Ngộ lái xe đến một con đường nhỏ gần đó.

Khu vực xung quanh đây là khu dân cư.

Buổi tối không có nhiều người qua lại, là một góc yên tĩnh hiếm có trong thành phố ồn ào.

Cố Ngộ lấy một chiếc bánh kem đã chuẩn bị sắn từ ghế sau ra.

Là một chiếc bánh kem dâu tây tươi rất đơn giản 8 inch.

Còn tưởng lúc nãy Cố Ngộ nói “Lát nữa đi mua bánh kem với em" chỉ là nói cho có.

Không ngờ anh đã chuẩn bị sắn từ trước.

Khó trách lúc nãy cảm thấy anh lái xe rất cẩn thận.

Cố Ngộ lấy một cây nến ra, trên đó có số "1".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-145.html.]

"Tại sao lại là 1?" Thang Ninh thắc mắc hỏi.

Cố Ngộ vừa lấy bật lửa ra thắp nến vừa giải thích: "Vì đây là năm đầu tiên tôi quen em."

Cuộc đối thoại như vậy khiến người ta rất dễ tưởng vẩn vơ.

Có phải ngụ ý, sau này mỗi năm đều sẽ ở bên cô, và mỗi năm con số đó sẽ tăng dần lên.

Sau khi nến được thắp sáng, bùng lên ánh lửa ấm áp yếu ớt.

Cố Ngộ tắt hết đèn trong xe.

Không biết Cố Ngộ có cố ý chọn con đường nhỏ này không, cả con đường đều quá yên tĩnh, ngay cả đèn đường cũng thưa thớt.

Do vị trí khá khuất, xung quanh gần như tối đen như mực.

Chỉ có một ngọn lửa nhỏ đang cháy rực rỡ, chiếu sáng tất cả thế giới trong tầm mắt.

Ánh lửa lay động phản chiếu trong mắt hai người.

Bên cạnh, giọng Cố Ngộ dịu dàng đến tận xương tủy: "Ước đi em."

Trước đây trong tất cả các dịp phải ước nguyện, Thang Ninh đều không biết nên ước gì.

Vì cô biết đây chỉ là hình thức, dù là nến hay tượng Phật thì cũng không phải là đèn thần Aladdin thật sự, chỉ cần ước nguyện là sẽ thành hiện thực.

Ước nguyện với những thứ không có thật, chi bằng đặt hy vọng vào bản thân.

Ước nguyện với thần, là vì tin vào thần; Không ước nguyện với thần, là vì tin vào bản thân.

Cô vốn luôn tin vào bản thân hơn.

Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy ngọn lửa nhỏ yếu ớt đang lay động đó.

Đột nhiên cô cảm nhận được ý nghĩa của việc ước nguyện.

Hóa ra ước nguyện chính là, mong đợi và hướng tới những thứ, tự cho rằng không thuộc về mình.

Thang Ninh nghĩ, đây là lần đầu tiên trong đời cô ước nguyện.

Nếu chỉ cần đủ thành tâm và chân thành, điều ước sẽ thành hiện thực.

Thì cô thề, đây là khoảnh khắc chân thành nhất trong đời cô.

Cô nghiêng người về phía chiếc bánh, mười ngón tay đan vào nhau, nhắm mắt lại, hơi cúi đầu.

Không biết là ánh nến đang lay động, hay mắt cô đang khẽ run.

Hàng mi dài cong vút tạo một chiếc bóng đen nhạt dưới mí mắt.

— Thần ơi, ngài có thể nghe thấy tiếng con không?

— Cả đời con chưa từng cầu xin ngài điều gì.

— Nhưng nếu cả đời con chỉ có một điều ước có thể thành hiện thực, thì điều ước của con là...

Thang Ninh từ từ mở mắt, ánh nến lay động trong mắt cô.

Nhìn chằm chằm vào ngọn nến vài giây, tầm nhìn của cô dần dần đi lên, chạm vào khuôn mặt đó, đôi mắt đó.

Nửa bên mặt anh tắm trong ánh trăng, ánh trăng hôn lên xương chân mày anh.

Cô khẽ thổi tắt ngọn nến.

Nghe nói như vậy, điều ước sẽ thành hiện thực.

Nhân lúc bóng tối đột ngột ập đến, lần đầu tiên Thang Ninh nhìn Cố Ngộ một cách táo bạo, tham lam và không hề che giấu.

Cô tin rằng, thần sẽ nghe thấy câu cuối cùng đó của cô.

— Điều ước của con là...

— Anh ấy.

Loading...