ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:49:07
Lượt xem: 23

Dưới bầu không khí này, cảm giác như bước vào một bức tranh sơn thủy Giang Nam.

Thang Ninh nghĩ trước đây ăn cơm đều do Cố Ngộ trả tiền, hôm nay cô mời khách, nhất định phải mời anh ăn một bữa ngon.

Nhà hàng này có điểm đánh giá tổng hợp rất cao, được xếp vào top 3 nhà hàng "Đáng thử nhất".

Khi Thang Ninh gọi món cũng không tiếc tay, hải sản bình thường không nỡ gọi hôm nay lại gọi không sót món nào.

Nói cũng lạ, có vẻ như chi tiền cho người mình thích, lại chẳng thấy đau lòng chút nào...

Khó trách có nhiều người sắn sàng chi tiền bao nuôi trai đẹp.

Khụ khụ, không đúng, nghĩ xa quá...

Khi Thang Ninh gọi món, Cố Ngộ cứ thế lặng lẽ nhìn cô.

Thậm chí còn nhìn vô cùng say mê.

Anh biết Thang Ninh xinh đẹp, nhưng bình thường cô không cố ý ăn diện, nên không thể nói là choáng ngợp.

Nhưng hôm nay thật sự...

Cố Ngộ cảm thấy mắt mình hoàn toàn không thể rời khỏi người cô được.

Cô thật sự quá xinh đẹp, từng đường nét đều hợp với gu của anh.

Lúm đồng tiền khi cô cười như một vực sâu, khiến anh rơi xuống vô tận.

Cố Ngộ dứt khoát chống cằm nhìn cô công khai không giấu giếm.

Thang Ninh đang cúi đầu gọi món, vì quá tập trung nên không phát hiện ra điều bất thường của đối phương, sau khi gọi món xong, cô đóng thực đơn ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của anh.

Anh cũng chẳng có ý định né tránh.

Thang Ninh thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình, theo phản xạ vuốt má hỏi: "Trên mặt em có gì sao?"

"Có chứ." Cố Ngộ từ tốn nói: "Có sự xinh đẹp."

Bình thường Cố Ngộ nghĩ những câu tán tỉnh sáo rỗng của người khác rất nhàm chán và tầm thường.

Không ngờ có ngày mình cũng nói ra những lời như vậy.

Nhưng lạ là, anh không thấy sáo rỗng, ngược lại còn nghĩ câu nói này chẳng có gì sai, thậm chí cảm thấy đó là lời thật lòng ở một mức độ nào đó.

Thang Ninh nghĩ nếu là người khác nói với cô những lời như vậy, chắc chắn cô sẽ thấy sến sẩm không chịu nổi, khó chịu trong người muốn nôn rồi.

Nhưng khi Cố Ngộ nói với cô như vậy, cô chỉ cảm thấy muốn cười.

Không biết là vui hay là thấy e thẹn.

Cố Ngộ rót trà cho cô: "Thích quà sinh nhật của anh chứ?"

"Dạ thích." Thang Ninh nói: "Sao anh biết em muốn cái đó?"

"Có lẽ là vì... Tôi hiểu em nhỉ?" Giọng Cố Ngộ mang chút kiêu ngạo, dường như đang chờ đợi một lời khen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-144.html.]

Nhưng Cố Ngộ không đợi được câu trả lời anh muốn, Thang Ninh chỉ hỏi: "Chừng nào tới sinh nhật anh vậy?"

"Sao thế? Muốn mua quà sinh nhật gì cho tôi à?" Cố Ngộ nhướng mày, vẻ mặt như đã nhìn thấu hết tâm tư của cô.

"À thì… Nếu sinh nhật anh mà em không tặng quà, thì không lịch sự lắm."

"Tháng 8, còn lâu." Cố Ngộ nói: "Em còn nhiều thời gian chuẩn bị lắm."

"Ồ..." Thang Ninh dò hỏi: "Vậy anh muốn gì?"

"Muốn em cho tôi một bất ngờ." Đuôi mắt Cố Ngộ chứa đựng nụ cười mập mờ, ngập ngừng rồi nói tiếp: "Nhưng mà... Em tặng gì tôi cũng thích."

Thang Ninh không biết có phải vì mình đơn phương có cảm tình với Cố Ngộ, nên cảm thấy anh là một tồn tại khác biệt hay không.

Mà bây giờ nghe mỗi câu mỗi chữ Cố Ngộ nói với mình, đều không khỏi suy nghĩ nhiều.

Hơn nữa, còn toàn nghĩ theo hướng đó...

Nhưng Thang Ninh vẫn luôn cố gắng kéo mình về góc độ khách quan để suy nghĩ vấn đề.

Những lời như vậy nói với một người bạn tốt, dường như cũng chẳng có gì không phù hợp.

Có lẽ thực sự chỉ là cô nghĩ nhiều mà thôi.

Thấy cô đột nhiên không nói gì, Cố Ngộ lại đổi chủ đề: "Điều ước sinh nhật năm nay của em là gì?"

"Em chưa nghĩ ra." Thang Ninh nói: "Em không hay ước gì vào sinh nhật."

"Sinh nhật không ước, giao thừa cũng không ước, đi chùa cũng không ước, vậy chừng nào em ước?"

"Không bao giờ ước cả." Thang Ninh phản ứng chậm một nhịp: "Vì em nghĩ ước nguyện không bao giờ có tác dụng."

"Em thử xem." Cố Ngộ lơ đễnh nói: "Biết đâu thành công thì sao."

Thang Ninh cười cười, không đồng ý cũng không phản đối.

"Lát nữa tôi đi mua bánh kem với em, rồi tìm chỗ để ước." Đáy mắt Cố Ngộ lộ ra một chút nuông chiều khó nhận thấy.

"Còn có nghi thức đó nữa sao?" Thang Ninh hơi mong đợi.

Cố Ngộ gật đầu, nháy mắt với cô: "Nếu em nói điều ước đủ to, to đến mức tôi nghe thấy, biết đâu tôi có thể thực hiện giúp em."

Cái nháy mắt này hơi giống đang tán tỉnh.

Thang Ninh lập tức né tránh ánh mắt anh.

Đồ ăn của nhà hàng này quả thực rất ngon, nhưng hơi ít.

Nhưng chiếc váy Thang Ninh mặc hôm nay rất tôn dáng, chỉ cần ăn nhiều một chút là sẽ không giấu cái bụng đi được.

Cô kiềm chế cơn thèm ăn của mình, sau khi ăn xong, Thang Ninh muốn trang điểm lại.

Cô lấy cớ đi vệ sinh.

Sau khi Thang Ninh rời khỏi chỗ ngồi, Cố Ngộ gọi nhân viên tính tiền theo thói quen.

Tính xong tiền mới phản ứng lại, hôm nay Thang Ninh nói cô mời khách mà.

Loading...