ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-01-12 19:58:51
Lượt xem: 58

Vì hôm nay khá gấp, Thang Ninh không có thời gian xếp hàng ăn ở căng tin, nên cô đã mua một bữa ăn đơn giản ở Starbucks.

Trở về phòng nghỉ, cô vừa uống trà Lipton tự pha vừa ăn bánh panini hơi nguội.

Bận rộn đến tận lúc này cô mới có thời gian lấy điện thoại ra chào hỏi Cố Lê.

Quả Chanh: [Hình như hôm nay tớ thấy trai đẹp!]

Quả Lê: [Thế nào thế nào? Tớ đã nói mà, chỉ cần cậu dùng tâm, chắc chắn sẽ phát hiện ra người đẹp trai!]

Quả Chanh: [Tớ không nhìn rõ lắm, thấy ở quán cà phê, nói chung cũng khá cao.]

Quả Lê: [Vậy từ giờ, vào giờ này hàng ngày, cậu cứ đến quán cà phê rình đi, những người thích uống cà phê hầu như ngày nào cũng đến mua hết, có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần ngày nào cậu cũng lượn qua đó thì chắc chắn sẽ làm anh ấy cảm động, sau đó cưới hỏi, hưởng tuần trăng mật rồi sinh con luôn.]

Vì đang vội nên Thang Ninh chỉ tập trung ăn cho nhanh, đến khi về chỗ làm mới thấy tin nhắn của Cố Lê, cô cười đáp: [Tớ chỉ nói là hình như thấy trai đẹp thôi, mà cậu đã sắp xếp nốt nửa đời sau của tớ luôn rồi ư?]

Quả Lê: [Là do tớ thấy cậu cô đơn lâu quá rồi chứ bộ!]

Thang Ninh liếc nhìn hơn chục email chưa đọc trong hộp thư, thở dài: [Tớ đâu có thời gian yêu đương... Công việc bận muốn chết.]

Quả Lê: [Vì vậy mới cần phải yêu đương, một mối tình tốt có thể giúp cậu giải tỏa áp lực.]

Quả Chanh: [Sao cậu hiểu rõ thế? Vậy xin bậc thầy giúp tớ tính xem, khi nào vận đào hoa của tớ sẽ đến?]

Quả Lê: [Tớ là cố vấn tình cảm! Đâu phải thầy bói! Nhưng nếu cậu nói cậu thích kiểu người như thế nào, có khi tớ có thể giúp cậu tìm đó [Mèo đỏ mặt]]

Ngón tay Thang Ninh gõ nhẹ lên bàn phím, móng tay và bàn phím chạm nhau phát ra âm thanh sắc nhọn.

Sau khi suy nghĩ, Thang Ninh gõ vài chữ: [Có lẽ tớ thích kiểu người mà tớ có thể theo đuổi, ngưỡng mộ và tiến bộ.]

Cố Lê vốn tưởng Thang Ninh sẽ nói tiếp.

Ai ngờ ngay cả dòng chữ "Đang nhập..." cũng biến mất luôn.

Vài giây sau, Cố Lê trả lời: [Chỉ vậy thôi?]

Quả Chanh: [Chứ còn gì nữa?]

Quả Lê: [Ít nhất cũng phải đẹp trai chứ?!!!!]

Quả Chanh: [Đẹp trai hay không cũng không quan trọng.]

Cố Lê gửi vài biểu tượng cảm xúc kiểu người già xem điện thoại trong tàu điện ngầm để thể hiện sự bất lực: [Sao được chứ! Bạn trai nhất định phải tìm người đẹp! Tiêu chuẩn đầu tiên khi tìm bạn trai của tớ là phải đẹp trai đó!]

Thang Ninh đang định trả lời thì lúc này trưởng phòng pháp chế Lăng Lệ từ văn phòng đi thẳng đến bên cạnh cô.

Lăng Lệ là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, nghe nói trước đây là cộng sự của một công ty luật được mời về đây, phong cách làm việc cũng như tên của anh ta, khá quyết đoán, sắp xếp công việc cũng gọn gàng nhanh chóng.

"Trước thứ tư tuần sau, bộ phận BU (Business Unit) phải nộp một báo cáo về phương diện tuân thủ, đã gửi email cho cô rồi, khối lượng công việc hơi lớn, cô viết kịp không?” Lăng Lệ có vẻ rất gấp nên chỉ giải thích công việc trong vài câu, dường như không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.

Thang Ninh nhanh chóng chuyển sang giao diện email bằng phím tắt Alt+Tab, lập tức tìm thấy email Lăng Lệ gửi đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-14.html.]

Lướt qua một lượt, chỉ riêng tệp đính kèm đã có hơn chục tài liệu.

Bảo sao anh ta nói khối lượng công việc lớn.

Thang Ninh không muốn từ chối công việc, nhưng chỉ trong vài giây thì cô thực sự không thể đánh giá tổng quan được, cũng không muốn làm chậm tiến độ, cô nói với Lăng Lệ: "Trưởng phòng Lăng, cho tôi thêm chút thời gian được không? Lát nữa tôi xem kỹ nội dung email rồi sẽ trả lời cụ thể cho anh nhé?"

"Được." Mặc dù thời gian làm việc với Thang Ninh chưa nhiều, nhưng Lăng Lệ đã nắm bắt được phong cách làm việc của cô gái này.

Rất ổn định và cẩn thận, những nhiệm vụ giao cho cô đều hoàn thành đúng hạn và chất lượng cao.

Chỉ cần cô đồng ý thì có thể yên tâm giao cho cô.

Sau khi Lăng Lệ đi, Thang Ninh lập tức chuyển sang chế độ làm việc.

Sau khi nhanh chóng xem qua nội dung email, cô lấy sổ tay công việc của mình ra.

Thông thường, Thang Ninh sẽ lên kế hoạch cho nội dung công việc và thời gian cần thiết để hoàn thành mỗi ngày.

Hiện tại, cô có hai dự án lớn từ công ty luật, mỗi ngày cần khoảng hai giờ để hoàn thành.

Cộng với các hợp đồng hàng ngày ở đây sẽ chiếm phần lớn thời gian, nên thời gian còn lại chỉ khoảng một giờ mỗi ngày.

Công việc này có nhiều việc sắp xếp và đọc trong giai đoạn đầu, nhưng những nhiệm vụ này có thể hoàn thành trên tàu điện ngầm khi đi làm và về nhà mỗi ngày.

Sau khi tính toán một vòng, Thang Ninh cảm thấy mặc dù thời gian rất gấp rút, nhưng không phải là không thể làm được.

Sau khi sắp xếp sơ bộ thời gian làm việc, cô đóng sổ tay lại và gõ cửa phòng đang mở của Lăng Lệ.

Lăng Lệ đặt công việc đang làm xuống và nhìn Thang Ninh.

Thang Ninh vừa nhìn nhật ký công việc trên tay vừa nói: "Trưởng phòng Lăng, tôi vừa xem qua nội dung email rồi, dự án này là phân tích về rủi ro tuân thủ, trước đây tôi chưa làm bao giờ, nhưng khá hứng thú. Có điều khối lượng công việc khá lớn, tôi lo sẽ không hoàn thành được, nên tôi sẽ báo cáo tiến độ và xem có cần gia hạn hoặc hỗ trợ không vào thứ sáu, anh thấy vậy có được không?"

Lăng Lệ gật đầu tán thưởng: "Được, vậy tôi sẽ đợi tin của cô vào thứ sáu. Cô cũng đừng áp lực quá, tôi biết dự án này hơi gấp, cô cứ cố gắng hết sức."

"Vâng, cảm ơn trưởng phòng Lăng."

Sau khi Thang Ninh rời đi và đóng cửa lại, Lăng Lệ liền gọi điện cho giám đốc nội bộ BU.

Điện thoại vừa đổ chuông một tiếng đã có người bắt máy.

Giọng người đối diện có chút mệt mỏi: "Trưởng phòng Lăng, anh đã ăn trưa chưa?"

Cố Ngộ cũng biết có lẽ đối phương gọi đến để phàn nàn về email vừa rồi, nên lịch sự mở đầu trước.

"Tổng giám đốc Cố, tôi cảm thấy cậu càng ngày càng coi trọng phòng pháp chế chúng tôi đấy." Lăng Lệ và Cố Ngộ có mối quan hệ khá tốt, nên nói đùa một chút cũng không sao.

Cố Ngộ khẽ cười: "Đúng vậy, phòng pháp chế của các anh có nhiều nhân tài, ai cũng là tinh hoa trong ngành, đương nhiên..."

"Này này này, dừng lại! Dừng lại!" Lăng Lệ kéo dài giọng đầy bất lực: "Không chấp nhận tâng bốc quá mức."

"Tôi nói sự thật mà, thế nào? Có thể hoàn thành kịp không? Chủ yếu là vì tôi cũng hết cách, nhiệm vụ khẩn cấp từ cấp trên giao xuống, đội của tôi cũng phải chuẩn bị thức vài đêm đây." Cố Ngộ bắt đầu than thở trước.

Loading...