ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-01-16 20:45:48
Lượt xem: 26

Nhưng mua quà cho Tống Mạn Tư và Cố Lê rất đơn giản, chỉ cần mua quần áo giày dép túi xách mới nhất của thương hiệu họ thích là chắc chắn không sai.

Dù sao nguyên tắc là chỉ mua đắt, không mua đúng.

Không, phải nói là đắt chính là đúng.

Cố Lê chọn lựa kỹ càng thật lâu, cuối cùng chọn một chiếc vòng tay pha lê màu hồng.

"Chủ cửa hàng nói cái này là để thu hút đào hoa." Cố Lê càng nhìn chiếc vòng tay càng hài lòng: "Hy vọng năm nay vợ em có thể thoát ế."

Cố Ngộ liếc nhìn chiếc vòng tay, không nhịn được nhíu mày: "Sao lại tin mấy thứ tà môn này, lần trước cầu duyên ở chùa cũng vậy."

"Nhưng mà…" Cố Lê vừa định nói cái mình cầu ở chùa đã linh nghiệm, phát hiện suýt nữa đã nói hớ, vội mím môi nói: "Em không quan tâm, tóm lại là thành tâm sẽ linh nghiệm thôi."

Cố Ngộ nheo mắt nhìn cô ấy: "Sao vậy? Lần trước linh nghiệm rồi à? Em thoát ế rồi?"

Cố Lê vội quay người không dám nhìn Cố Ngộ: "Không! Không linh nghiệm! Nhưng em cảm thấy sắp rồi! Nói cho anh biết gần đây vận đào hoa của em rất mạnh đấy."

"Tốt nhất là một số đào hoa đàng hoàng." Cố Ngộ nói xong lại cảm thấy huyết áp của mình hơi tăng.

Sau khi mua quà sinh nhật cho Thang Ninh xong, Cố Lê vẫn kéo Cố Ngộ đi mua luôn một chiếc túi mới mà cô ấy đã để ý từ lâu.

Trên đường về nhà sau khi mua đồ, Cố Ngộ giả vờ lơ đãng hỏi: "Anh khá tò mò, em quan tâm Thang Ninh như thế, vậy lúc em ấy yêu đương, có phải cũng phải báo cáo với em không?"

"Đương nhiên rồi! Bạn trai của cậu ấy nhất định phải qua sự chứng nhận của em! Nếu không cậu ấy ngây thơ hiền lành như vậy, lỡ bị kẻ xấu lừa tình thì sao!" Vẻ mặt Cố Lê chính nghĩa lẫm liệt.

Cố Ngộ nhớ đến chuyện cô ấy đang làm với Trần Thạc, còn dám nói lo lắng người ta bị kẻ xấu lừa, không nhịn được lắc đầu cười lạnh một tiếng.

Nhưng bây giờ trọng tâm không phải là Cố Lê, anh vẫn tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Vậy em chấp nhận em ấy yêu đương với kiểu người như thế nào?"

"Trước tiên phải đẹp trai, nhân phẩm tốt, hoàn cảnh gia đình cũng không được quá kém." Cố Lê giơ ngón tay lên đếm từng cái: "Em không thể để Ninh Ninh của em theo anh ta khổ sở tiếp được, năng lực kinh tế phải đảm bảo, tốt nhất có nhà có xe, chênh lệch tuổi tác trong vòng 5 tuổi là phù hợp nhất..."

Cố Lê nói một hơi rất nhiều yêu cầu.

Mỗi khi nói một cái Cố Ngộ đều tự đối chiếu, còn gật đầu hài lòng vì mình đạt yêu cầu.

"À phải rồi, với lại không được có quá nhiều lịch sử tình cảm." Cố Lê có vẻ như nhập tâm vào bản thân, đột nhiên vẻ mặt hơi thu lại, khẽ thở dài: "Yêu đương với kiểu con trai như vậy rất dễ bị mê hoặc, đến lúc đó sa đà vào thì phiền phức."

Cố Ngộ cảm thấy lời cô ấy nói có ẩn ý, lông mi khẽ động: "Sao em lại cảm thấy như vậy?"

"Chẳng phải sao!" Cố Lê phản ứng lại, hai tay chỉ vào Cố Ngộ, trợn mắt với anh: "Bên cạnh em có một ví dụ sống động về kẻ xấu ngay đây, ai gặp anh người đó xui xẻo."

Với tính cách trước đây của Cố Ngộ, rất có khả năng sẽ đùa "Sao em biết đây là xui xẻo, rõ ràng là phúc phần của họ mà".

Nhưng bây giờ muốn anh xây dựng hình tượng người đàn ông tốt trước mặt Cố Lê, nên vẫn nhịn không nói.

Cố Lê liếc nhìn anh: "À phải rồi anh, hình như anh độc thân một thời gian dài rồi đúng không?"

"Hả?" Cố Ngộ nghĩ nghĩ, thực ra từ Tết đến giờ nói với gia đình là độc thân đã gần hai tháng rồi, theo tốc độ trước đây, từ Tết đến Thanh Minh đáng lý ra đã

đổi một người, anh ngập ngừng nói: "Đúng... Vậy, sao thế?"

"Gần đây có chuyện gì vậy? Lớn tuổi nên hết sức hấp dẫn à?" Cố Lê đùa cợt.

"Là anh trai em..." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Muốn nghiêm túc thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-139.html.]

"Ồ hố... Cuối cùng lương tâm anh cũng phát hiện ra rồi à." Cố Lê không nhịn được xúc động vỗ tay lia lịa: "Cảm ơn anh vì cuối cùng cũng tha cho đám thiếu nữ ngây thơ một con đường sống."

Màn biểu diễn giả khóc lau nước mắt khoa trương của cô ấy, thực sự đã diễn tả cảnh "cảm động trời đất" một cách triệt để.

"Yên tâm." Cố Ngộ kéo dài giọng, nghiêng đầu liếc nhìn Cố Lê: "Chừng nào có chị dâu anh nhất định sẽ nói với em đầu tiên."

"Oa, lần này anh trai em thực sự nghiêm túc!" Cố Lê giơ ngón cái với anh: "Đàn ông thực thụ!" Chó ngoan không đi đường cũ!

Trên đường về Cố Lê chán nên lướt khoảnh khắc, thấy bức ảnh bình minh Cố Ngộ đăng thì giật mình: "Oa, anh, chuyện gì thế này?! Anh đăng khoảnh khắc ư?!!"

"Sao? Không được à?" Mặt Cố Ngộ kiểu "Có gì mà giật mình quá vậy, bộ chưa từng thấy hay gì".

"Theo ấn tượng của em anh chưa bao giờ đăng khoảnh khắc mà?!" Để chắc chắn Cố Lê còn cố ý thoát ra xem trang chủ khoảnh khắc của anh.

Hiển thị anh thực sự chỉ đăng một bài, không có "Chỉ hiển thị 3 ngày" hay "Chỉ hiển thị nửa năm".

Vậy thì một là trước đây Cố Ngộ đã đăng nhưng không cho cô ấy xem, hai là anh đây là lần đầu tiên đăng khoảnh khắc thật.

Theo hiểu biết của Cố Lê về anh, khả năng thứ nhất cực kỳ thấp.

Bởi vì anh chưa chưa bao giờ để ý gì đến hình tượng trước mặt cô ấy cả, không cần phải trang trí khoảnh khắc làm gì.

"Hôm nay là ngày gì tốt vậy?" Cố Lê lại xác nhận đây có phải là khoảnh khắc của Cố Ngộ không thêm nhiều lần nữa: "Ngày mai tận thế ư? Nên anh mới ghi lại khoảng khắc bình minh cuối cùng của nhân loại?”

Cố Ngộ không vui nhìn cô ấy: "Chỉ muốn ghi lại thôi, không được à?"

"Vào thời điểm này, xem bình minh..." Cố Lê phát huy tinh thần phán đoán Sherlock Holmes: "Đừng nói là anh đã qua đêm với con gái, rồi… Rồi cùng nhau xem bình minh đó chứ?!"

"Em có trí tưởng tượng phong phú thật." Cố Ngộ châm chọc: "Hay là phong phú thêm chút nữa đi, đoán xem anh đã xem bình minh với ai?"

"Em đâu biết tình hình của anh, làm sao đoán được." Cố Lê không mấy hứng thú dựa vào ghế sau.

"Thế anh mới bảo em phát huy trí tưởng tượng." Cố Ngộ chỉ vào đầu mình, cười rạng rỡ đắc ý: "Biết đâu lại ngoài dự đoán của em đấy."

"Có thể là ai chứ?" Cố Lê nghĩ nghĩ, đột nhiên hít một hơi lạnh: "Chẳng lẽ anh chơi bóng với Trần Trác?"

"Có khi nào... Còn thú vị hơn?" Giọng điệu của Cố Ngộ mang theo ý cười xấu xa.

"Chậc, lười đoán." Cố Lê bĩu môi: "Không hứng thú!"

"Ồ..." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Không hứng thú thì thôi vậy."

Trên đường hai người thỉnh thoảng trò chuyện.

Sau khi đưa Cố Lê về, Cố Ngộ về nhà liền tìm kiếm quà trên mạng.

Anh tìm kiếm rất nhiều từ khóa như "Quà sinh nhật tặng bạn thân"; "Quà sinh nhật tặng con gái"; "Quà sinh nhật tặng bạn gái" v.v.

Phát hiện big data đề xuất cho anh toàn là những thứ hào nhoáng vô dụng hoặc là quảng cáo.

Những thứ đó đều cảm thấy không dụng tâm, hoặc nói là không có mục đích cụ thể.

Anh muốn tặng Thang Ninh một món có thể mang theo bên mình, và có thể dùng hàng ngày, đồng thời có ích cho công việc của cô.

Nghĩ đi nghĩ lại thực sự không có kết quả phù hợp.

Đang lo lắng, đột nhiên trời đổ mưa.

Loading...