ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-01-16 16:04:20
Lượt xem: 23

Rời khỏi phố cổ, hai người đi dạo phố mua sắm.

Đến bữa tối, Cố Ngộ chọn một nhà hàng đặc sản Lộc Thành có đánh giá tốt, may mắn hai người xếp được một bàn cạnh cửa sổ.

Bên cạnh cửa kính là công trình biểu tượng của Lộc Thành: Vòng quay khổng lồ.

Nghe nói đây là vòng quay cao nhất trong nước.

Những thứ như vòng quay khổng lồ, cũng giống như cầu tình yêu, mang chút mê tín giữa các cặp đôi.

Chẳng hạn như hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng quay thì sẽ không bao giờ chia tay.

Hay treo ổ khóa trên cầu tình yêu rồi ném chìa khóa xuống biển thì sẽ mãi mãi bên nhau.

Những thứ nghe có vẻ vô lý nhưng vẫn có vô số người tin tưởng, nhiều không đếm xuể.

Nhưng thực ra, chỉ có những người không đủ tự tin vào tình cảm mới tin vào những thứ như vậy.

Chỉ là muốn tìm một điểm tựa cho tình cảm của mình.

Thực ra khi hôn nhau ở đỉnh vòng quay, hoặc khi treo ổ khóa.

Vào giây phút đó, cả hai chắc hẳn đều mong muốn mãi mãi ở bên nhau.

Chỉ cần khoảnh khắc đó là thật, thế là đủ rồi.

Đôi khi kết quả ra sao, thực sự cũng không quan trọng đến thế.

Giống như Cố Lê, rõ ràng biết kết quả sẽ chia tay, nhưng khi ở bên nhau vẫn hết mình cảm nhận tình yêu không màng hậu quả.

Đó cũng là một trải nghiệm quý giá.

Ăn xong, Thang Ninh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào vòng quay khổng lồ.

Cố Ngộ tò mò hỏi: "Sao vậy, muốn đi chơi à?"

"Dạ không." Thang Ninh lắc đầu: "Em chỉ đang nghĩ, trung bình mỗi vài giây lại có người lên đến đỉnh vòng quay, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, có bao nhiêu người đang ước nguyện mãi mãi nhỉ."

"Sao đột nhiên lại đa cảm thế?" Cố Ngộ chưa bao giờ nghe những lời nữ tính như vậy, đàn ông bẩm sinh thiếu khả năng cảm nhận những thứ lãng mạn này.

"Chỉ là thấy vòng quay rất đẹp thôi, cảnh đêm ở đây cũng rất đẹp." Thang Ninh thở dài: "Cảm giác thỉnh thoảng thư giãn, quên đi những phiền muộn trong cuộc sống cũng khá tốt."

"Đi nào." Cố Ngộ không chút do dự, đứng dậy cầm áo khoác: "Đưa em đi chơi vòng quay."

Thang Ninh không từ chối, vì thực ra cô muốn chơi.

Chỉ là cô vốn không phải kiểu người muốn gì sẽ mở miệng nói.

Cô sợ bị từ chối, nên nhiều khi thích gì muốn gì, cô đều chỉ âm thầm giữ trong lòng.

Như vậy dù không có được, ít nhất cũng không cảm thấy thất vọng.

Dù sao cô cũng không tin vào những lời đồn về vòng quay, chơi với ai cũng như nhau, cũng không có gánh nặng tâm lý.

Đối với cô, đó chỉ là một trò chơi giải trí mà thôi.

Hai người đến dưới vòng quay, thấy khá nhiều cặp đôi đang xếp hàng.

Khi Cố Ngộ đi mua vé, Thang Ninh nhìn thấy Cố Lê và Trần Thạc.

Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc.

Lộc Thành lớn thế này, tại sao lại dễ gặp nhau dữ vậy.

Rõ ràng là ông trời cố ý trêu ngươi cô.

Khi Cố Ngộ mua vé xong định đi xếp hàng thì bị Thang Ninh kéo tay áo lại.

Dù sao bây giờ nói gì cũng sẽ bị nghi ngờ, nên cô đành nói thật luôn.

Bởi vì chắc chắn Cố Ngộ cũng không muốn bị Cố Lê phát hiện hai người họ vô cớ chạy đến chơi vòng quay.

Thang Ninh chỉ về phía Cố Lê và Trần Thạc đang xếp hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-132.html.]

Cố Ngộ cười lạnh: "Trùng hợp thế, thế mà cũng gặp?"

Anh bất lực khoanh tay: "Vậy đợi họ lên rồi chúng ta mới đi, như vậy sẽ không gặp nhau."

Thang Ninh và Cố Ngộ âm thầm quan sát Cố Lê và Trần Thạc.

Hai người nói cười vui vẻ, thỉnh thoảng Trần Thạc cúi người thì thầm bên tai cô ấy.

Khi hai người lên vòng quay, rõ ràng là đang nắm tay nhau.

Cố Ngộ lập tức nổi giận: "Đã nắm tay rồi à?" Anh quay sang nhìn Thang Ninh trách móc: "Em còn bảo họ chỉ là bạn bình thường?"

"Cái này..." Thang Ninh lo lắng đến mức da đầu tê dại, bộc phát nắm lấy tay Cố Ngộ nói: "Ai bảo tình bạn thuần khiết không thể nắm tay, em và Cố Lê cũng từng nắm tay, với anh cũng nắm tay mà!"

Hành động này của cô khiến Cố Ngộ bối rối.

Anh cúi đầu nhìn bàn tay đang bị Thang Ninh chủ động nắm lấy, đột nhiên cảm thấy mình đuối lý.

Thừa lúc anh chưa kịp phản ứng, Thang Ninh lập tức tự nhiên kéo tay anh đi xếp hàng: "Đi thôi, đi chơi vòng quay nào."

Thực ra Thang Ninh đang hoảng loạn vô cùng.

Nhưng con người luôn có thể phát hiện ra điều kỳ diệu trong áp lực.

Trước đây Thang Ninh không biết mình lại mặt dày đến vậy.

May mà những cặp đôi đi chơi vòng quay đều là tình nhân, họ nắm tay nhau trong đám đông trông rất hài hòa.

Nghĩ lại thì trạng thái ngượng ngùng lúng túng của hai người vừa rồi mới không phù hợp.

Sau khi lên vòng quay, hai người mỗi người ngồi một bên, tự nhiên buông tay ra.

Thang Ninh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, sợ chạm mắt Cố Ngộ dù chỉ một giây.

Sợ anh nhân cơ hội hỏi han.

Vòng quay ở Lộc Thành rất lớn, toàn bộ quá trình khoảng 15 phút.

Vào phút thứ 7, vòng quay đã gần lên đến đỉnh.

Lúc này Cố Ngộ đột nhiên đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh Thang Ninh.

Thang Ninh theo phản xạ lùi lại: "Anh, anh làm gì vậy?"

"Tôi sợ độ cao..." Hơi thở Cố Ngộ bỗng trở nên gấp gáp.

"À..." Thang Ninh thở dài: "Sao anh không nói sớm, vậy mà còn đi chơi vòng quay với em."

Cố Ngộ cười khẽ: "Em muốn chơi, đương nhiên tôi phải chơi chung với em rồi.”

"Vậy... Bây giờ làm sao?" Thang Ninh cúi đầu nhìn xuống dưới.

Thế giới trở nên ngày càng nhỏ bé, quả thực khá đáng sợ...

Hơi thở Cố Ngộ càng lúc càng sâu, anh xoa n.g.ự.c nói: "Tôi không nhìn xuống dưới là được."

"Hay..." Thang Ninh nhìn vào mắt anh: "Hay là anh cứ nhìn em đi."

Cố Ngộ khẽ gật đầu.

Hai người cứ thế nhìn vào mắt nhau.

Thang Ninh cũng không biết bây giờ đã lên đến đỉnh chưa, chỉ cảm thấy khoảng cách với mặt trăng và các vì sao ngày càng gần.

Cố Ngộ cứ thế nhìn Thang Ninh, dường như cảm giác bất an đã giảm đi.

Nhưng nhịp tim thì không.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy khoảng vài giây.

Những giây này cực kỳ dài, như thể đã trải qua cả một thế kỷ.

Giống như những phút đợi mì gói chín khi đang đói vậy.

Loading...