ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-01-12 19:58:04
Lượt xem: 73
Anh vừa định trả lời thì Trần Trác lại hỏi tiếp một câu: "Lần cậu rung động gần đây nhất là khi nào?"
"Rung động?" Cố Ngộ ngừng tay, nheo mắt lại: "Định nghĩa rung động là gì?"
Doãn Sam giải thích: "Chính là cảm giác tim cậu 'Thót' một cái, như thể bỏ lỡ một nhịp vậy."
Cố Ngộ hồi tưởng lại.
Anh thực sự nhớ ra một giọng nói phù hợp với mô tả này.
Vừa nũng nịu vừa ngọt ngào, khoảnh khắc Cố Ngộ nghe thấy, toàn thân anh bỗng như bị điện giật.
Thậm chí bây giờ nhớ lại, anh vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
Khó có thể che giấu nụ cười sắp bật ra, khoảnh khắc Cố Ngộ cúi mắt xuống, ngay cả đuôi mắt cũng nhuốm màu đào: "Có lẽ là khi có người gọi tôi là 'Chồng' đấy."
"Đệt! Tôi còn chưa có bạn gái, cậu đã được gọi là chồng rồi?" Trần Trác đ.ấ.m mạnh xuống bàn.
"Chuyện gì vậy? Không phải nói là không có bạn gái sao? Hay là cậu đã lén lút đăng ký kết hôn rồi?" Mặt Doãn Sam như kiểu đang hỏi tội.
"Không phải, người ta gọi nhầm người thôi." Cố Ngộ tóm tắt ngắn gọn, nhạt nhẽo nói: "Không phải gọi tôi."
"Trời, vậy là cậu rung động với người phụ nữ đã có chồng à?" Trần Trác nâng giọng gào lên.
Cố Ngộ đùa cợt đánh một lá bài ra và nói: "Tôi cũng biết không nên rung động mà, nhưng người ta gọi tôi là chồng đấy."
Trần Trác bị chọc trúng điểm cười, cả người cười đến nỗi rượu trong tay đổ tung tóe khắp nơi, làm ướt cả người Cố Ngộ.
Cố Ngộ lập tức lấy khăn giấy thấm khô nước trên quần áo, nhưng vì là rượu vang đỏ, màu quá đậm và rõ ràng, lại còn là chất liệu rất khó tẩy màu, chiếc áo này xem như bỏ rồi.
"Xin lỗi, xin lỗi." Lúc này Trần Trác mới tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi.
"Không sao, áo trắng vốn dễ bị thế này mà." Mặt Cố Ngộ rất bình tĩnh, như thể gặp nhiều tình huống như vậy nhiều lần rồi, không lấy làm lạ.
Người nãy giờ vẫn không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện là Tiền Tư Châu bỗng nói: "Nhưng tại sao cậu lại thích màu trắng dữ vậy, đồ trắng dễ bị bẩn lắm."
"Cũng không có lý do đặc biệt gì... Chỉ là đơn thuần thích màu trắng thôi, với lại thường ngày tôi lười mua quần áo, nên lần nào cũng mua những kiểu dáng giống nhau." Thực ra Cố Ngộ là người có tính cách khá kiên định, một khi đã thích thứ gì thì hoàn toàn không thích thay đổi.
Không phải là anh thực sự có chứng ám ảnh cưỡng chế phải mặc màu trắng, mà là điều đó đã thành một thói quen, mỗi lần mua quần áo cùng một kiểu dáng chắc chắn sẽ chọn màu trắng.
"Này anh bạn, tôi nghĩ cậu mặc đồ đen chắc chắn sẽ rất ngầu!" Trần Trác nghiêm túc nhìn anh từ trên xuống dưới: "Thật đấy, cảm giác cậu mặc đồ đen sẽ trông giống một ông chủ quyền lực ấy, hãy tin vào con mắt của tôi đi."
"Được thôi." Cố Ngộ đáp lại một cách qua loa.
Trần Trác nhìn vào số bài trước mặt Cố Ngộ, đếm rồi nói: "Cố Ngộ, sao cậu lại 'Tướng công' nữa rồi."
"Tướng công" là một thuật ngữ trong mạt chược, chỉ việc thiếu hoặc thừa một quân bài.
Và thông thường, người chơi bị "Tướng công" sẽ phải rút một quân và đánh một quân cho đến khi kết thúc, không thể thắng ván bài được nữa.
Mặc dù Cố Ngộ rất thông minh ở những lĩnh vực khác, nhưng dường như anh luôn là một "Hố đen" trong trò mạt chược, hầu như lần nào chơi cũng bị tướng công.
Có lẽ là do anh không tập trung vào việc đánh bài, một là quên đánh sau khi rút bài, hai là quên rút sau khi đánh, thành ra bài luôn thừa một quân hoặc thiếu một quân.
"Quả nhiên không phụ lòng mong đợi của tôi, Cố Ngộ lại tướng công rồi!" Doãn Sam vỗ bàn.
Cố Ngộ rất tùy ý úp những quân bài trước mặt mình xuống, lắc đầu: "Được rồi, lần sau tôi mời các cậu ăn cơm."
"Đừng mời bọn tôi ăn cơm nữa, phạt cái gì khác đi." Trần Trác nhìn vào quần áo của anh rồi nói: "Hay là bắt đầu từ ngày mai, cậu mặc đồ đen trong một tháng đi, được không?"
"Được." Cố Ngộ chấp nhận đề nghị của Doãn Sam: "Cá cược phải chấp nhận kết quả."
"Mỗi ngày đều phải chụp ảnh check-in đấy nhé!"
Cố Ngộ cười khổ: "Được..."
Từ ngày hôm sau, Cố Ngộ thực sự đổi sang một bộ đồ đen từ đầu tới chân, quả thật trông có vẻ hơi khác so với bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-13.html.]
Lúc Cố Ngộ mặc đồ trắng, trông anh rất giống cậu học sinh trong các tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, tóc nửa dài nửa ngắn, có một ít tóc mái rối trước trán, nhưng vẫn để lộ phần lớn trán.
Mặc dù đường nét gương mặt vẫn còn nét thanh niên, nhưng do đường hàm chắc khỏe, sống mũi cao, nên có cảm giác như một công tử lạnh lùng quý phái.
Sau bữa trưa vào hôm thứ tư, anh xuống tầng trệt của công ty để mua một cốc cà phê tại Starbucks.
Cố Ngộ rất thích uống cà phê, thích đến mức không uống một ngày thôi là đã thấy khó chịu trong người.
Trong lúc xếp hàng chờ cà phê, Cố Ngộ kiểm tra tin nhắn trên điện thoại và phát hiện mình đã bị tag.
Cả buổi sáng anh hầu như không nhìn điện thoại, trong nhóm chat [503] đã có gần một trăm tin nhắn rồi.
Ngón tay Cố Ngộ lướt nhanh trên màn hình, đọc lướt qua một lượt.
Cũng chẳng có nội dung gì cụ thể, chủ yếu là nói về trận bóng tối qua.
Còn về tin nhắn tag anh là do Doãn Sam gửi.
Doãn Sam: [@Cố Ngộ sao cả sáng không thấy động tĩnh gì vậy?]
Bên dưới, Trần Trác trả lời.
Trần Trác: [Chắc đang nghĩ về người phụ nữ có chồng đấy.]
Cố Ngộ cười, gõ vài chữ vào khung chat: Mấy cậu nghiện cái meme này rồi à.
Anh chưa kịp gửi đi thì bỗng nghe thấy giọng một cô gái đang gọi món ở quầy.
"Một bánh mì kẹp thịt gà panini, cảm ơn.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Cố Ngộ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ngay lập tức, ánh nắng hôn lên xương mày của anh, tạo ra những bóng đổ đẹp mắt trên gương mặt.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt của cô gái, khuôn mặt nghiêng của cô nhỏ nhắn tinh khôi, tóc búi tròn cao, trên đầu có một phụ kiện hình quả chanh. Mặc dù không trang điểm, nhưng cô vẫn toát lên vẻ xinh đẹp thanh tao.
Tin nhắn đã soạn xong nhưng vẫn chưa được gửi đi, thanh chat màu xanh lá cứ nhấp nháy như nhịp đập của trái tim.
Starbucks khá đông người, nhưng hầu hết đều cúi đầu nhìn điện thoại.
Thang Ninh cứ cảm thấy có một ánh mắt trong đám đông đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô từ từ quay đầu, tìm kiếm ánh nhìn đó.
Nhưng ngay khi cô quay đầu, Cố Ngộ lập tức cúi mắt xuống, giả vờ nhìn điện thoại.
Thang Ninh nhanh chóng quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại ở Cố Ngộ thêm 0.1 giây.
Bởi vì anh quá nổi bật trong đám đông.
Một thân đồ đen, càng làm nổi bật làn da trắng lạnh của anh.
Dù đang cúi đầu, vẫn có thể cảm nhận được những đường nét rất tiêu chuẩn trên gương mặt anh.
Anh đứng đó, tuy dáng vẻ có vẻ hơi uể oải, nhưng cái khí chất quý phái từ trong xương tủy ấy hoàn toàn không thể giấu được.
Nhưng Thang Ninh không nghĩ nhiều, lấy đồ ăn của mình rồi đi.
Sau khi thấy Thang Ninh rời đi qua khóe mắt, Cố Ngộ bấm nút quay lại nhiều lần, xóa hết những gì vừa gõ và soạn lại.
Cố Ngộ: [Hình như tôi có vô tình nghĩ tới chút xíu xiu]
Trần Trác: [Đồ cầm thú!!!!!!]
Cố Ngộ cầm cà phê lên, khi đi qua quầy, anh liếc nhìn bánh mì kẹp thịt gà panini trong tủ kính, khóe miệng nở một nụ cười.
Hết cách rồi, ai bảo giọng nói giống quá làm gì?
Cũng khó trách anh vô tình nghĩ tới chút xíu xiu.