ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-01-12 19:58:03
Lượt xem: 68

"Không biết sau này ngẩng mặt lên nhìn người trong công ty kiểu gì nữa."

Doãn Sam ngồi lột vỏ tôm với Cố Ngộ, nhân tiện hỏi: "À mà cậu có nói với đồng nghiệp trong công ty là cậu có bạn gái không?"

Cố Ngộ sững người một giây rồi nhún vai: "Tôi thường chỉ nói mập mờ cho qua chuyện, kiểu đang tìm hiểu hoặc chưa chắc chắn gì đó."

"Cậu cẩn thận kẻo ba mẹ cậu hỏi đồng nghiệp của cậu rồi bị lộ tẩy đấy."

"Nên tôi nói chuyện rất cẩn thận, không bao giờ nói mình độc thân." Cố Ngộ tỏ vẻ không quan tâm: "Dù sao trong mắt người nhà tôi, tôi đã là kẻ tồi rồi, cũng chẳng cần giữ gìn hình tượng gì nữa, thực sự không được thì cứ tạo hình tượng có bạn gái nhưng lại muốn giả vờ độc thân ở công ty vậy, đằng nào cũng là kẻ tồi, chi bằng tồi cho triệt để luôn."

Doãn Sam cười ha hả.

Khi chuẩn bị gần xong thì hai người còn lại cũng đến.

Trần Trác và Tiền Tư Châu cầm theo hai túi lớn đồ uống và hoa quả, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của nước lẩu: "Ồ, thơm quá."

"Vào đi." Cố Ngộ vừa cởi tạp dề vừa mời: "Đói rồi phải không?"

Trần Trác trêu: "Cố Ngộ, sao cậu giống bà chủ nhà thế?"

Cố Ngộ cười khẽ trong lồng ngực, lạnh lùng nói: "Cút đi."

"Hôm nay sao lại nghĩ đến việc ăn lẩu ở nhà vậy?" Tiền Tư Châu xếp gọn giày của mình và Trần Trác.

"Vì náo nhiệt mà." Cố Ngộ nói: "Sau này chúng ta tụ tập ở nhà nhiều hơn đi, lần sau đến nhà tôi nhé."

"Được thôi, nhà cậu rộng, tôi thích nhà cậu, căn hộ áp mái hai tầng, sành điệu!" Trần Trác vỗ vai Cố Ngộ, xoa tay rồi ngồi thẳng vào bàn ăn.

Chuẩn bị xong xuôi, bốn người rót rượu và bắt đầu ăn.

Khi bọn họ tụ tập có một quy định bất thành văn, đó là không ai được lái xe.

Vì công việc bận rộn nên cơ hội gặp mặt không nhiều, vì vậy những lúc như thế này tuyệt đối không được phá hỏng không khí, uống rượu thì không được bỏ sót một giọt nào.

"Nào nào, anh em uống nhiều vào, tối nay tôi còn phải tăng ca, không uống chút rượu không làm việc nổi!" Trần Trác là người giữ không khí trong bốn người, bình thường trong nhóm chat cũng là người ồn ào nhất.

Anh ta là người địa phương Giang Thành, điều kiện gia đình và bản thân đều không tệ, hiện đang làm nhà sản xuất ở một công ty game, tư duy của anh ta khá linh hoạt, thường thích thảo luận với họ để lấy một số cảm hứng sáng tạo.

"Trùng hợp ghê, hôm nay tôi cũng tăng ca, nào! Cạn một ly!" Doãn Sam chạm cốc với Trần Trác.

"Hai người cẩn thận kẻo uống say rồi viết code tào lao, tới ma mà cũng đọc không hiểu." Cố Ngộ là người tương đối kiềm chế và lý trí nhất trong bốn người, ba người còn lại thường uống say mất kiểm soát, lần nào Cố Ngộ cũng đều là người dọn dẹp tàn cuộc cho bọn họ.

"Không sao đâu, ông chủ chúng tôi là người ngoài ngành haha, dù tôi có viết tào lao ông ta cũng không hiểu đâu." Trần Trác vừa nói vừa vỗ bàn cười lớn.

Chủ đề thảo luận của bốn người khi ở cùng nhau chủ yếu là công việc và cuộc sống.

Cả bốn người họ đều đã gần ba mươi tuổi, ngoại trừ Trần Trác có vài mối tình ra, thì ba người còn lại đều độc thân từ trong trứng, gia đình Trần Trác đã giới thiệu vài người nhưng đều không hợp lắm, nên hiện tại cũng vẫn độc thân.

Ngay cả đàn ông, lớn tuổi rồi thì vẫn thấy lo lo.

Trần Trác uống hết một chai bia rồi nói: "Mấy ngày nữa tôi phải đi dự họp lớp cấp ba, nữ thần thời cấp ba của tôi cũng đi, nghe nói cô ấy vẫn còn độc thân, anh em, các cậu nói coi, có phải mùa xuân của tôi sắp đến rồi không?"

Ba người còn lại nâng ly rượu lên, rất ăn ý nói: "Vậy chúc mừng trước, bọn tôi sẽ chờ ăn cỗ.”

Trần Trác cười cười nói: "Thôi thôi thôi, nói vậy là tôi tin thật đó. Nói thật đi, theo các cậu thì phụ nữ bây giờ thích kiểu đàn ông như thế nào?"

"Còn phải nói nữa sao?" Doãn Sam vỗ vai Cố Ngộ bên cạnh: "Chắc chắn là kiểu như Cố Ngộ đây này, đẹp trai, thông minh lại còn có cơ bụng nữa." Nói rồi anh ấy đưa tay về phía bụng Cố Ngộ.

Khóe miệng Cố Ngộ giật giật, gạt tay anh ấy ra: "Lượn đi."

"Đừng ngại, tôi có nói sai đâu. Hồi đại học ấy, ngày nào cũng có một đống gái tỏ tình với cậu, tường tỏ tình dán đầy tên cậu rồi kia kìa." Doãn Sam nói.

"Đúng đúng đúng." Trần Trác tiếp lời: "Lúc đó thậm chí có không ít cô gái tìm tôi, nhờ tôi chuyển quà gì đó, lúc đầu tôi còn tưởng mấy cổ để ý tôi, ai ngờ tất cả đều là để theo đuổi Cố Ngộ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-12.html.]

Doãn Sam: "Phải đấy, ngày nào họ mong được tình cờ gặp Cố Ngộ."

Trần Trác: "Ồ, còn vần nữa à?! Skr~"

Hai người nhìn nhau đầy ăn ý rồi cụng ly.

Cố Ngộ lắc đầu bất lực: "Chuyện xưa không đáng nhắc lại."

"Sao thế? Bây giờ không còn ai theo đuổi cậu nữa à? Tôi không tin!" Mặt Trần Trác như kiểu "Đừng hòng lừa tôi".

Cố Ngộ xoa xoa cằm và má, cảm thán: "Đúng vậy, tuổi tác lớn rồi, vóc dáng và làn da đều không bằng trước kia."

"Đừng nghe cậu ta nói bậy, mấy ngày trước đi ăn cơm với cậu ta, có tận hai cô gái tới làm quen xin WeChat cậu ta đấy." Doãn Sam lập tức vạch trần.

Cố Ngộ không cảm xúc đá Doãn Sam một cái, ra hiệu muốn bỏ qua chủ đề này.

Doãn Sam cố tình không hiểu ý, vạch trần ngay tại chỗ: "Cậu đá tôi làm gì?!"

"Không có gì.” Cố Ngộ thấy mục đích thất bại, buông xuôi ngả người ra sau tựa vào ghế, uể oải nói: "Chân dài hơn 1m8 không biết để đâu."

"Chậc chậc chậc." Trần Trác vừa lắc đầu vừa cảm thán: "Ghen tị quá, nếu tôi có điều kiện như Cố Ngộ, chắc chắn tôi sẽ đi làm tiểu bạch long, mỗi ngày thay một cô bạn gái, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi."

"Có gì sướng đâu.” Cố Ngộ cười khổ: "Đôi khi cũng gặp không ít phiền phức..."

"Ôi, tôi cũng muốn có những phiền phức như vậy!" Trần Trác ngửa mặt lên trời than thở: "Trời ơi, xin hãy ban cho tôi những phiền phức như thế đi mà!"

Thực ra Cố Ngộ không thích nói về chủ đề này lắm, nhưng thấy mấy người kia đều rất hứng thú nói.

Nên anh cũng đành bất đắc dĩ nói đùa cùng họ.

Rượu qua tứ tuần, ăn no uống đủ, hiếm khi ở nhà nên bốn người dọn dẹp đồ đạc rồi bày mạt chược ra bắt đầu đánh.

Bọn họ chơi mạt chược thường không ăn tiền, chơi khá tùy ý.

Nhân lúc Cố Ngộ đang xếp mạt chược, Trần Trác sáp lại gần, tay vắt qua vai anh, cả người dựa hẳn vào: "Cố Ngộ, tôi nói thật với cậu nhé, cả đời này Trần Trác tôi không phục ai, chỉ phục mỗi cậu, phục như Đông Hải vậy!"

Cố Ngộ kéo dài giọng: "Thành ngữ này dùng như vậy đúng không?"

"Đừng để ý mấy chi tiết này.” Trần Trác vẫy tay, dùng sức chọc chọc vai anh: "Cố Ngộ, sao được nhiều phụ nữ thích mà cậu vẫn giữ tâm trong sạch không động lòng chút nào được hay vậy?"

"Cậu đang khen tôi đấy à...?"

"Tất nhiên rồi~" Trần Trác bắt chước giọng nói của một nữ diễn viên nào đó, rồi chuyển sang một nữ diễn viên khác: "Cố Ngộ, cậu là thần tượng của tôi đó."

Cố Ngộ rút một quân bài rồi đánh ra: "Không đến mức đó đâu, đừng nói như thể tôi là hòa thượng vậy.”

"Phỗng!" Sau khi rút ra hai lá bài, Doãn Sam hô lên, sau thu một lá bài giống hệt trên bàn về: "Đúng vậy, không đến nỗi, người ta vẫn xem phim AV bình thường mà?!"

"Cậu biết cả chuyện này sao?" Trần Trác cất giọng, ngạc nhiên nói.

"Đây không phải là chuyện hiển nhiên sao, nếu chưa từng xem thì còn là đàn ông nữa không?!" Doãn Sam cũng đã ngà ngà say, bắt đầu nói năng bừa bãi.

"Các cậu có thể nghiêm túc một chút không." Cố Ngộ bất lực: "Sao cứ uống rượu vào là thích bàn về những chủ đề nhạy cảm này thế."

Dù sao Trần Trác cũng đã say, không sợ nói bậy nữa, trực tiếp hỏi thẳng: "Này, nói thật đi, cậu đã từng thích con gái chưa? Đừng nói là cậu thích con trai

nhé?!" Nói xong vội anh ta che n.g.ự.c mình lại: "Vậy thì tôi phải đề phòng cậu."

Cố Ngộ cúi đầu, tay nghịch ly rượu: "Cậu yên tâm, tôi chắc chắn là mình không thích đàn ông."

Trần Trác: "Vậy còn con gái thì sao? Cậu đã từng thích con gái chưa?"

Cố Ngộ suy nghĩ một lúc về câu hỏi này.

Có vẻ như từ nhỏ đến lớn, anh thực sự chưa từng có cảm xúc có thể gọi là "Thích" đối với một cô gái nào.

Loading...