ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-01-16 09:26:25
Lượt xem: 35
"Sao lại không thành được?" Trần Trác không hiểu: "Là đàn ông mà tôi còn thấy cậu đẹp trai, nếu không phải ý chí tôi kiên định, có khi đã bị cậu bẻ cong trong tích tắc rồi."
Cố Ngộ bất đắc dĩ lắc đầu: "Không biết, tóm lại là tôi cảm thấy em ấy không có ý đó với tôi."
"Cứ giao chuyện này cho tôi, tôi sẽ dò la giúp cậu!" Trần Trác quả quyết nói.
"Đừng, cậu đừng để lộ chuyện, nhất là Cố Lê, tuyệt đối không được để em ấy biết." Cố Ngộ biết anh ta dễ hào hứng quá đà, nên đưa ra quy tắc trước.
"Ồ… Nhưng... Tại sao vậy?" Trần Trác không hiểu lắm.
"Em gái tôi là người chính trực, hơn nữa em ấy không giấu được chuyện, nếu thực sự để em ấy biết, rất có thể sẽ phản tác dụng." Cố Ngộ đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này: "Hơn nữa bây giờ tôi vẫn chưa chắc chắn về tâm ý của Thang Ninh, nếu vội vàng quá có thể sẽ gây phản ứng ngược, nên hiện tại điều quan trọng nhất là tôi cần biết Thang Ninh có cảm giác đó với tôi không, làm thế nào để em ấy có cảm giác với tôi..."
"Đệt, nói chi cho phức tạp, túm váy lại là muốn tán tỉnh người ta đúng không." Trần Trác nói với giọng điệu "Tôi biết mà”: "Thế thì cậu đã tìm đúng người rồi, cứ giao cho tôi, nhất định tôi sẽ giúp cậu hết mình.”
"Ồ? Có cách gì?" Cố Ngộ tò mò.
Trần Trác cà lơ phất phơ nói: "Cách đơn giản nhất, là tôi đi tỏ tình với em ấy, rồi khi so sánh, em ấy sẽ nhận ra cậu tốt hơn."
"Cút sang một bên đi!" Cố Ngộ tức giận cầm gối ném qua.
Trần Trác đón lấy gối cười nói: "Sao vậy, cậu ghen à?"
"Đừng đùa kiểu đó, nếu em ấy nghĩ là thật, có khi sau này còn e ngại mối quan hệ của chúng ta, cố tình tránh xa tôi." So với sự vô lý của Trần Trác, Cố Ngộ là người suy nghĩ tỉ mỉ hơn, có những chuyện không thể thử được, bởi vì một khi bị hiểu lầm, rất có thể sẽ không giải thích được nữa.
"Cũng phải..." Trần Trác xoa cằm, đột nhiên búng tay: "Tôi còn một cách hay nữa, cũng là cách trực tiếp nhất, đó là... Dùng sắc đẹp để dụ dỗ.”
Cố Ngộ không chắc mình có nghe nhầm không, lặp lại: "Dùng sắc đẹp dụ dỗ?"
Trần Trác nhìn anh từ trên xuống dưới: "Sáu múi của cậu là để không à? Lấy ra cho người ta xem đi, hầu hết các cô gái trẻ đều không chịu nổi cú sốc thị giác trực tiếp như vậy đâu."
Có lẽ vì đề xuất trước quá kỳ quặc.
Khiến Cố Ngộ cảm thấy đề xuất này nghe khá có lý.
"Lần sau cậu tìm cơ hội, cởi áo cho em ấy xem, để em ấy chiêm ngưỡng thân hình đẹp của cậu, chắc chắc em ấy sẽ không chống đỡ nổi ngay tại chỗ, rồi đầu hàng trong vòng tay cậu luôn." Trần Trác nói một cách hùng hồn, càng nói càng đi xa.
Cố Ngộ nghĩ do mình đói quá hóa điên, nên mới dám nghe lời khuyên của Trần Trác.
Đúng kiểu một đứa dám nói một dứa dám nghe.
Anh thở dài, xua tay: "Thôi bỏ đi, ngủ thôi, chúc ngủ ngon."
Không biết có phải vì những lời của Trần Trác không, đêm đó Cố Ngộ đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ anh đang đổ mồ hôi như tắm làm chống đẩy, còn Thang Ninh nằm dưới thân anh.
Mỗi lần hai tay cong xuống, cơ thể hạ thấp, là anh sẽ tiến đến rất gần Thang Ninh.
Khoảng cách giữa hai người khi gần khi xa, hơi thở thỉnh thoảng hòa quyện vào nhau.
Hình như anh không mặc áo, cũng không nhớ rõ Thang Ninh có mặc hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-110.html.]
Nhưng có vài cảnh, là mồ hôi trên người anh nhỏ xuống người Thang Ninh, một tia sáng xuyên qua khe hở giữa cơ thể hai người, tia sáng đó theo động tác của hai người khi sáng khi tối.
Khi cơ thể hai người áp sát vào nhau, ánh sáng bị nuốt chửng, khiến người ta liên tưởng vô hạn.
Góc quay đó, giống như đang quay phim từ góc nhìn người thứ ba vậy.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, nhớ đến giấc mơ đó là Cố Ngộ lập tức chột dạ.
Cái này... Gần như không khác gì mộng xuân.
Thật sự là bị Trần Trác tẩy não rồi.
Ngày hôm sau không có hoạt động tập thể, dù sao cũng là khách sạn có suối nước nóng, sáng sớm mọi người đều tự đi tắm suối nước nóng.
Khu nghỉ dưỡng có một khu suối nước nóng rất lớn, nam nữ tắm chung, nhưng đều mặc đồ bơi, bên ngoài còn quấn khăn hoặc áo choàng tắm, nên thực ra không trần trụi như tưởng tượng.
Sau khi ăn sáng không lâu, Trần Trác hỏi Cố Ngộ: "Cậu đi tắm suối nước nóng không?”
Cố Ngộ không thích những nơi như thế này, cũng không thích để lộ cơ thể trước mặt người ngoài, từ chối: "Không đi đâu."
"Cơ hội tốt để khoe thân hình như vậy mà không đi à?!" Trần Trạc tặc lưỡi: "Cơ hội tự đến tận cửa mà cũng không nắm bắt?"
Cố Ngộ nhớ lại giấc mơ khó coi hôm qua, bóp sống mũi: "Thôi, không nên, tôi làm thêm chút việc vậy."
"Được thôi... Vậy tôi đi quyến rũ em Thang Ninh đây." Trần Trạc cố ý khiêu khích.
Cố Ngộ đợi anh ta đi đến cửa thì đột nhiên gọi lại: "Khoan đã."
Trần Trạc quay người nhướn mày: "Sao? Đổi ý rồi à?"
Cố Ngộ đứng dậy, đưa điện thoại cho Trần Trác: "Lát nữa cậu gặp Thang Ninh, bảo em ấy mang cái này đến phòng tôi."
Mặt Trần Trạc đầy dấu hỏi: "Tại sao?"
Cố Ngộ không biểu lộ gì, như đang giao một công việc: "Sao nhiều câu hỏi thế, cậu cứ nói tôi đã tắm xong và về phòng rồi, nhưng quên mang điện thoại về, bảo em ấy giúp mang về cho tôi."
"Ồ!!" Trần Trác đột nhiên hiểu ra: "Cậu muốn lừa em ấy đến phòng!!"
Cố Ngộ ra hiệu cho anh ta im lặng: "Cậu la kiểu này là cả tòa nhà nghe thấy hết."
"Hiểu hiểu." Trần Trác nhận lấy điện thoại, nháy mắt với anh: "Yên tâm, trong vòng một tiếng tôi tuyệt đối không đến quấy rầy."
"Cậu nghĩ gì thế!" Cố Ngộ bực bội đá anh ta một cái: "Đừng có suy nghĩ bẩn thỉu."
Trần Trác vừa quay người định đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó quay lại: "Nhưng nếu em gái cậu ở đó thì sao, theo lý thuyết, để em gái cậu mang đến hợp lý hơn chứ."
"Vậy cậu đợi lúc Cố Lê không có mặt rồi hãy tìm Thang Ninh, họ đâu có thể dính nhau 24 tiếng một ngày, thực sự không được thì cậu tìm cách đưa Cố Lê đi chỗ khác." Vẻ mặt Cố Ngộ như đang nói "Cậu tự xem xét mà làm".
"OK OK!" Trần Trác ra dấu rồi đi.
Có thể mang điện thoại vào suối nước nóng, mỗi người sẽ được phát một túi nhựa chống nước, khi tắm suối nước nóng vẫn có thể dùng điện thoại.