ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-01-16 09:23:25
Lượt xem: 28
Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ trong đầu Thang Ninh hiện lên rất nhiều đoạn ký ức.
Có nhiều đoạn ngượng ngùng, ám muội, ấm áp, kỳ quặc.
Đan xen vào nhau.
Thang Ninh cảm thấy không thể nói rõ trong vài câu, cuối cùng chỉ tóm tắt đơn giản: "Cũng khá phong phú."
"Anh trai tớ không nghi ngờ gì chứ?" Cố Lê căng thẳng hẳn lên. Mặc dù cô ấy biết Thang Ninh đáng tin cậy, nhưng cô không biết nói dối, còn anh trai cô ấy lại rất tinh ranh, nên cô ấy lo sẽ bị phát hiện ra điều gì đó.
"Yên tâm, chắc là... Không…" Thực ra Thang Ninh cũng không chắc lắm, ngập ngừng thêm một từ: "Đâu..."
Cô không biết hôm nay hành động của mình có gây hiểu lầm cho Cố Ngộ không.
Nhưng ít nhất là không bị vạch trần ngay trước mặt, như vậy sau này có nhắc đến cũng không có bằng chứng.
Nhưng cô thấy hầu như hôm nay Cố Ngộ không nhắc đến Cố Lê lần nào, như thể trọng tâm chú ý không ở cô ấy vậy.
Dù sao bây giờ cũng đã lỡ làng, có suy đoán cũng không ra kết quả gì.
Hai người đều mệt mỏi không chịu nổi, sau khi vệ sinh sơ qua liền đi ngủ.
Cùng lúc đó, Cố Ngộ vừa tắm xong nằm xuống giường, Trần Trác ở giường bên cạnh anh vẫn chưa ngủ, đang nhắn tin như đánh điện báo.
Cố Ngộ liếc nhìn anh ta, hỏi: "Muộn thế này rồi mà còn nói chuyện với ai vậy?"
"Còn ai nữa, hai cô gái kia đấy, tình hình bây giờ là, Ứng Anh nghía cậu, ngày mai còn đòi đi xe của cậu về, còn Trang Mạc An có vẻ đã móc nối với Tiền Tư Châu, một người thì liên tục hỏi tôi về cậu, một người thì liên tục hỏi tôi về Tiền Tư Châu, tôi thật sự chịu thua rồi, tôi thấy tôi thất bại thật sự.”
Cố Ngộ không nhịn được cười: “Đã bảo cậu đừng dẫn hai người đi cùng lúc rồi mà, kiểu hành động này chắc chắn sẽ khiến họ cảm thấy cậu chỉ coi họ là bạn bè, nên tất nhiên họ mới nghĩ cậu và họ không còn cơ hội nữa."
"Haiz, thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng không có cảm giác gì với hai cổ.” Trần Trác thờ ơ nhún vai: "À phải rồi, cô Ứng Anh kia muốn xin thông tin liên lạc của cậu, tôi đưa cho cô ấy nhé?"
"Đừng đưa nữa." Cố Ngộ lắc đầu: "Không muốn dây dưa với người khác."
"Ồ... Người khác..." Trần Trác kéo dài giọng: "Hai chữ 'Người khác' này dùng rất hay đấy."
Cố Ngộ nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trần Trác đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không ổn, hỏi: "Phải rồi, cậu vừa đi đâu vậy, sao bây giờ mới về?"
Cố Ngộ trả lời với giọng hơi khàn: "Đi xem phim với Thang Ninh."
Nhớ lại cảnh "Ở chung một phòng" với Thang Ninh tối nay, khóe môi Cố Ngộ không kìm được mà hơi nhếch lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-109.html.]
"Phim? Tôi nhớ ở đây chỉ có rạp chiếu phim riêng thôi mà."
"Đúng vậy, chính là rạp chiếu phim riêng đấy." Cố Ngộ trả lời như điều hiển nhiên: "Sao, bọn tôi không được xem à?"
Giọng Trần Trác cao lên: "Hai người đã phát triển đến mức đó rồi à? Trời ơi, vừa nãy em Ninh nói em ấy có người thích và là người tôi biết, không phải là cậu đấy chứ?!"
Cố Ngộ thờ ơ nói: "Không phải tôi."
"Không phải cậu?! Không phải cậu thì còn ai nữa?!" Trần Trác nghĩ qua một lượt tất cả những người có thể trong đầu, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là Lăng Lệ thật sao?!"
Cố Ngộ thấy với cách suy nghĩ của anh ta, cho anh ta cả đêm cũng không đoán ra là Trần Thạc, nên đưa ra một chút "Gợi ý": "Cũng không phải, mở rộng tầm nhìn ra một chút."
"Đệt?!!" Trần Trác đột nhiên bật dậy khỏi giường: "Chẳng lẽ là em Lê?!!!!"
Cố Ngộ suýt bị mắc nghẹn: "Tôi bảo cậu mở rộng tầm nhìn, không phải bảo cậu mở rộng trí tưởng tượng."
"Không thì còn ai nữa chứ?! Chẳng lẽ là tôi sao?!" Trần Trác vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt hưng phấn khó che giấu.
"Cút đi..." Cố Ngộ sợ anh ta tiếp tục nghĩ sẽ nghĩ tới mấy cáu buồn nôn, giải thích: "Em ấy không có thích thật, em ấy chỉ gánh thay người khác thôi.”
Trần Trác càng không hiểu: "Nghĩa là sao? Thích người ta còn phải gánh vác à?"
"Thôi bỏ đi, cậu không cần biết nhiều thế." Cố Ngộ thở dài, hơi hé mắt nhìn trần nhà.
"Nhưng mà..." Trần Trác cũng đột nhiên nghiêm túc lại: "Cậu nói thật đi, có phải cậu thích em ấy không?"
Cố Ngộ hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn anh ta, không khẳng định không phủ nhận: "Sao lại nói vậy?"
"Thì... Cảm thấy ánh mắt cậu nhìn em ấy như có tơ vương vậy, thực ra ban đầu còn không chắc chắn, nhưng vừa nãy cậu nói với tôi là đưa em ấy đi xem phim ở rạp riêng, nên tôi mới thấy có gì đó không ổn, đây không giống việc cậu sẽ làm." Trần Trác xoa xoa cằm, nghiêm túc phân tích: "Hơn nữa vừa nãy trong trò chơi nói thật hay thử thách tôi cố ý nói vậy, ban đầu là muốn trêu chọc cậu, nhưng có vẻ cậu không khó chịu chút nào, còn đắc ý nắm tay em Ninh..."
"Dừng lại." Cố Ngộ ngắt lời: "Từ 'Đắc ý' không dùng như vậy."
"Được rồi được rồi." Trần Trác cũng không quan tâm đến chi tiết này: "Vậy thì là rất rạo rực..."
Cố Ngộ im lặng một lúc, thừa nhận: "Đúng vậy."
Trần Trác vốn tưởng anh sẽ phản bác mình, nào ngờ lại nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, vội vàng hỏi: "Đúng vậy cái gì? Cậu thích em Ninh thật à?"
Bình thường trông Trần Trác có vẻ lỗ mãng không đáng tin cậy lắm, nhưng thực ra miệng khá kín.
Nói với anh ta là bí mật thì thường anh ta sẽ không lỡ mồm, ít nhất thì sẽ không cố ý.
Thường thì người ngoài cuộc sẽ thấy rõ những chuyện này hơn, Cố Ngộ cũng không có nhiều kinh nghiệm, thực sự cần có người phân tích giúp anh.
Cố Ngộ tiện thể nói ra những lo lắng trong lòng mình: "Nhưng tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và em ấy khá đặc biệt, ở giữa còn có Cố Lê, nếu thành công thì là thêm mối thân tình, nếu không thành, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa em ấy và Cố Lê."