ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-01-16 09:21:36
Lượt xem: 28
Sau khi Thang Ninh hát xong, tất cả mọi người đều không kìm được mà vỗ tay, trong đó Doãn Sam là người cổ vũ nhiệt tình nhất: "Oa, em Ninh, em hát hay quá!”
"Thật đấy, em làm anh ngạc nhiên quá." Trần Trác há hốc mồm: "Đây chắc chắn là cô gái hát hay nhất mà tôi từng được nghe."
Hai cô gái khác cũng lần lượt bày tỏ sự thán phục.
Đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý, Thang Ninh hơi ngượng ngùng: "Đâu có đâu, em chỉ hát tùy hứng thôi, rất nghiệp dư mà."
"Thế này mà còn nghiệp dư à?" Lăng Lệ không đồng ý: "Cô đi thi tuyển chọn ca sĩ là có thể ra mắt luôn đấy, biết không?"
Thấy mọi người đột nhiên chú ý đến Thang Ninh như vậy, Cố Ngộ hơi khó chịu một cách vô cớ: "Các cậu nhiệt tình quá, Thang Ninh sẽ ngại đấy."
"Nhưng chúng tôi nói sự thật mà." Trần Trác không phục: "Cậu nói xem, có phải hát rất hay không?"
Cố Ngộ thầm nghĩ: Nói nhảm, tôi đã được nghe từ lâu rồi.
Cố Ngộ khẽ gật đầu, nhưng vì cái gật ấy rất nhẹ, nên chẳng ai nhìn thấy.
Thang Ninh lập tức đưa micro cho người khác, bài hát "Chết Cũng Phải Yêu” và giọng hát lệch tông tới chín tầng mây của Lăng Lệ đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
Ban đầu dự định là chơi suốt đêm, ai ngờ đến 12 giờ tất cả đều liên tục ngáp và không còn sức nữa.
Có lẽ vì tuổi đã lớn, cũng có thể do thường xuyên thức khuya tăng ca, nên hiếm khi có thời gian thư giãn, ai cũng mong được ngủ thêm một chút.
Mọi người đồng lòng quyết định không gia hạn thêm, trả phòng đúng giờ.
Mọi người lần lượt chào tạm biệt và về phòng, trên đường về Thang Ninh cố ý tìm cơ hội đi vệ sinh.
Cô gọi điện cho Cố Lê, đối phương cắt luôn cuộc gọi và nhắn tin lại: [Tụi mình dự kiến kết thúc lúc 2 giờ, giúp tớ kéo dài thêm hai tiếng nữa nha!!! Chiến thắng đã trong tầm tay.]
Khi Thang Ninh nhìn thấy tin nhắn của Cố Lê, cả người cô suýt nữa thì sụp đổ.
Hai tiếng đồng hồ?!
Thế mà còn cần hai tiếng đồng hồ nữa?!
Nếu buổi hát karaoke chưa kết thúc thì còn dễ nói, nhưng giờ mọi người đều đã về phòng, một mình cô sao có thể kéo dài thời gian với Cố Ngộ tới tận hai tiếng nữa.
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt Thang Ninh rất khó coi.
Cố Ngộ tưởng cô vừa uống nhiều: "Em không khỏe à?"
"À không có.” Thang Ninh ứng biến nhanh chóng: "Chỉ là không ngờ mọi người lại mệt nhanh như vậy, kết thúc sớm quá nên cảm thấy chưa đã."
Cố Ngộ khẽ cong môi, vẻ mặt dịu lại: "Chưa chơi đủ à?"
"Ừm..." Thang Ninh khẽ nuốt nước bọt, gật đầu: "Dù sao cũng hiếm khi được ra ngoài một lần..."
Cố Ngộ đi đến trước bảng chỉ dẫn: "Vậy chúng ta đi xem có gì thú vị khác không."
Tầng này đều là các cơ sở giải trí khác nhau, mặc dù đã qua nửa đêm nhưng vẫn rất náo nhiệt, có thể nghe thấy đủ loại âm thanh ồn ào.
Thang Ninh không biết bây giờ Cố Lê đang ở đâu, lo lắng lỡ đến một nơi nào đó lại vô tình gặp cô ấy.
Vì vậy những hoạt động đông người và náo nhiệt Thang Ninh đều không dám đi, sau đó cô vô tình nhìn thấy có một rạp chiếu phim riêng.
Thang Ninh nghĩ, xem một bộ phim chắc chắn vừa đủ hai tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-106.html.]
Hơn nữa còn vừa kín đáo vừa an toàn, lại không cần phải giao tiếp nhiều với Cố Ngộ, thật là hoàn hảo.
"Chúng ta xem phim nhé." Khi Thang Ninh đưa ra lời mời, thực ra cô cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng lại khiến Cố Ngộ hơi bất ngờ, vì hai người xem phim, đặc biệt là rạp chiếu phim riêng, nhìn thế nào cũng hơi quá mức thân mật.
Anh vốn nghĩ Thang Ninh sẽ còn khá e ngại loại hoạt động quá riêng tư này, nên dù có một giây do dự trong lòng, nhưng cuối cùng anh cũng không chủ động đề nghị.
Nhưng đã là Thang Ninh chủ động muốn xem, tất nhiên anh không có lý do gì để từ chối.
"Được thôi." Cố Ngộ đi với cô đến rạp chiếu phim riêng, ở đây đều là máy móc hoàn toàn tự động, anh chỉ vào màn hình nói: "Chọn một phòng đi."
Trước đây Thang Ninh chưa từng xem phim ở rạp riêng, nhưng cô tưởng tượng nó sẽ là một cái TV và vài cái ghế sofa, vài người ở trong một căn phòng nhỏ cùng xem một bộ phim.
Giống như cảm giác của một rạp chiếu phim thu nhỏ vậy.
Cho đến khi nhìn thấy phần giới thiệu cô mới giật mình: "Một phòng chỉ có hai chúng ta thôi sao?"
"Đúng vậy, không thì em nghĩ tại sao gọi là riêng tư?" Cố Ngộ muốn giải thích tại sao anh biết, sợ cô hiểu lầm, nhưng càng giải thích càng giấu đầu hở đuôi: "Tôi chưa từng đi, nhưng bạn tôi đi rồi, cậu ta nói cho tôi biết."
Nhưng Thang Ninh đã hiểu lầm mất rồi.
Cô cảm thấy chỗ này rõ ràng là dành cho các cặp đôi đến.
Gì mà rạp chiếu phim riêng, xem phim gì chứ.
Rõ ràng là tìm một nơi kín đáo để ở riêng với nhau.
Thang Ninh hơi nao núng: "Hay là… Chúng ta xem thử có hoạt động nào khác không?"
Cố Ngộ sẽ không để con cá đã tự cắn câu của mình chạy thoát dễ dàng như vậy.
Vì đoán được đại khái mục đích của cô, nên anh quyết định phòng thủ để tấn công: "Tôi thấy đã muộn rồi, hay tôi đưa em về nhé."
"Nhưng em vẫn rất muốn xem phim!" Thang Ninh lập tức tiến lên một bước, tiện tay chỉ vào màn hình: "Chúng ta chọn phòng này đi."
Các phòng ở đây đều được đặt tên theo các loại đồ ngọt.
Thang Ninh chọn đại một phòng tên "Bánh rán".
Tất cả chi phí ở đây chỉ cần quẹt thẻ phòng, sau khi quẹt thẻ thì chọn phim.
Nguồn phim khá đầy đủ, hầu hết các phim nổi tiếng trong và ngoài nước đều có.
Trong tình huống này, xem phim kinh dị và phim tình cảm chắc chắn là không phù hợp, phim trinh thám và hài kịch là lựa chọn ưu tiên.
Nhưng bây giờ đã muộn thế này, lại uống chút rượu, Thang Ninh thực sự không muốn xem phim phải động não nữa.
Cuối cùng hai người chọn một bộ phim cũ tên "Tây Du Ký: Đại Náo Thiên Cung".
Thực ra Thang Ninh đã xem bộ phim này rồi, nhiều người nói khi còn trẻ xem phim này không hiểu, đợi trải qua một số chuyện rồi xem lại, sẽ thấy được những điều khác.
Thang Ninh luôn tìm cơ hội xem lại, đúng lúc bộ phim này vừa hài hước vừa không nhàm chán, rất phù hợp để xem vào lúc này.
Còn một điểm quan trọng nữa là: Nó đủ dài.
Xem xong bộ phim này chắc chắn Cố Lê đã về rồi.
Đang vui vẻ nghĩ rằng hôm nay đã có thể hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ thì hai người đã đến cửa phòng.