ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-01-16 09:11:39
Lượt xem: 26
Tay Cố Ngộ nhẹ nhàng chạm vào làn da lộ ra trên tay Thang Ninh.
Anh từ từ vuốt xuống cổ tay cô, cảm giác nhẹ nhàng trên da khiến Thang Ninh có cảm giác tê tê.
Ngón tay anh tiếp tục vuốt xuống, ngón trỏ chạm vào lòng bàn tay cô rồi chính xác tìm đến kẽ giữa các ngón tay cô, luồn vào.
Cố Ngộ nhẹ nhàng nắm lấy tay Thang Ninh, hai người đan tay vào nhau, những ngón tay thon dài của cô lúng túng buông thõng.
Thang Ninh cảm nhận được hơi ấm lạ lẫm truyền từ lòng bàn tay.
Cảm giác ngứa ngáy lan đến tận ngực.
Thang Ninh không dám thở mạnh, sợ nhịp tim đang đập nhanh của mình sẽ truyền đến đối phương qua mạch đập.
So ra, động tác của Cố Ngộ tự nhiên hơn nhiều, ngón tay hai người như đang quấn quýt, ngón cái anh xoa xoa hổ khẩu* cô, như đang an ủi.
*Nằm ở khe đốt bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ.
Những người khác không thấy được cảnh tượng đang diễn ra dưới bàn này, vẫn đang mong đợi: "Gì vậy?"
Cố Ngộ im lặng đưa bàn tay đang nắm tay Thang Ninh lên trong tầm mắt mọi người.
"Chỉ có vậy thôi à?" Đám người có vẻ chán nản, mặt đầy vẻ không hài lòng.
Cố Ngộ từ từ buông tay Thang Ninh ra, liếc nhìn Trần Trác đầy thách thức: "Phải, sao nào, tôi thích tình yêu kiểu Plato, chỉ dừng ở mức nắm tay với bạn gái thôi, không được sao?"
Trần Trác cũng biết thử thách này hơi khó cho Cố Ngộ, nhưng anh ta cũng chỉ nhất thời nghịch vui, bởi vì cơ hội khiến Cố Ngộ phải chịu thiệt không nhiều, đương nhiên phải trêu chọc một chút.
Mọi người cũng không truy cứu thêm, lần lượt đứng dậy nói với Trần Trác: "Được rồi được rồi, vậy phần này coi như kết thúc, tôi còn đặt một phòng hát karaoke, chúng ta đi tiếp nhé."
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng, Cố Ngộ và Thang Ninh đi sau cùng.
Cố Ngộ nhìn đồng hồ: "Hơi muộn rồi, đưa em về nhé."
Cảm giác nóng bừng và ửng đỏ trên mặt Thang Ninh chưa kịp tan biến, suy nghĩ lập tức bị lời nói của Cố Ngộ kéo về.
Lúc mọi người vừa thu dọn đồ đạc, Thang Ninh đã tranh thủ nhìn điện thoại.
Cố Lê nhắn tin cho cô nói vở kịch của họ giờ mới bắt đầu, bảo Thang Ninh nhất định phải trông chừng Cố Ngộ.
Nếu bây giờ để Cố Ngộ đưa mình về, thì chẳng phải lộ tẩy ngay sao.
Nên nhất định phải giữ chân Cố Ngộ.
Thang Ninh cố tình làm vài động tác vươn vai nói: "Hiếm khi được đi chơi, sao có thể về sớm thế được! Chúng ta đi hát karaoke đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-104.html.]
Cố Ngộ nhìn ra ngay sự bất thường, cố tình hỏi: "Không về trông nom Cố Lê à?"
"Em sợ... Cậu ấy chuẩn bị ngủ rồi, bây giờ mà về sẽ làm phiền cậu ấy, chi bằng về muộn xíu nữa, đợi cậu ấy ngủ rồi hắng về." Thang Ninh cười rất gượng: "Ai bảo cậu ấy ăn đau bụng, không thể đến vui chơi được, chúng ta đừng quan tâm đến cậu ấy nữa! Cứ chơi cho đã rồi mai chọc tức cậu ấy!"
Cố Ngộ nhìn diễn xuất vụng về của cô, thật sự rất muốn cười, anh bắt đầu muốn giở trò, đưa ra yêu cầu cho cô: "Vậy lát nữa em phải hát nhé."
"Hả?" Thang Ninh theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại lo lắng nếu không đồng ý thì anh sẽ không đi hát nữa.
Cô đành miễn cưỡng gật đầu.
Lúc này, chỉ cần không phải làm việc phạm pháp, có lẽ cô đều phải cắn răng đồng ý.
Cả nhóm đến phòng karaoke.
Một nơi tương đối ồn ào và tối tăm, ngược lại khiến những người đang giấu chuyện trong lòng cảm thấy an toàn hơn.
Thang Ninh chui vào góc ngồi, định cứ thế nghe mọi người hát và yên lặng trải qua một đêm, có lẽ khi kết thúc buổi này thì bên Cố Lê cũng xong xuôi rồi.
Trong tình huống này đương nhiên không thể thiếu rượu.
Đây dường như đã trở thành tiêu chuẩn cho các buổi gặp mặt của nam nữ trẻ tuổi ngày nay.
Lúc chơi trò nói thật hay thử thách mọi người uống cocktail để khởi động, nên tới khi karaoke mọi người liền gọi bia.
Chuyện của Lăng Lệ cũng đã giải quyết xong, anh ta đến phòng với vẻ mặt rạng rỡ.
Tâm trạng anh ta rất tốt, trực tiếp cầm chai bia đi qua chúc rượu Trần Trác: "Hôm nay cảm ơn cậu, nếu tôi và mối tình đầu có thể tái hợp suôn sẻ, chắc chắn sau này cậu sẽ thành anh em ruột của tôi."
Trần Trác cũng là người có tính nhiệt tình, nghe anh ta nói vậy cũng thật lòng vui mừng cho anh ta, nâng ly chạm cốc: "Vậy tôi chờ đến ngày uống rượu mừng của anh nhé!"
"Đương nhiên rồi, để cậu ngồi bàn chính luôn!"
Mấy người đàn ông lần lượt thay nhau hát mấy bài hát cũ của Châu Kiệt Luân, Ngũ Nguyệt Thiên, hai cô gái thỉnh thoảng chọn một hai bài hát nhẹ nhàng.
Cố Ngộ mấy lần muốn đến bên Thang Ninh nói chuyện, nhưng một là bị Trần Trác kéo lại, hai là thấy quá ồn ào, chắc qua đó nói chuyện cô cũng không nghe được.
Vì vậy anh lấy điện thoại nhắn tin cho cô: [Khi nào chọn bài hát?]
Lúc đầu Thang Ninh còn tưởng là Cố Lê nhắn tin báo cáo tình hình, khi thấy là tin nhắn của Cố Ngộ, cô theo phản xạ ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn mình từ nơi ánh đèn mờ ảo.
Cô trả lời: [Đợi họ hát xong đã.]
Mint: [Họ sẽ không hát xong đâu, anh giúp em chèn bài nhé]
Quả Chanh: [Vậy đợi một lát nữa đi... Em hơi ngại hát, em uống chút rượu đã.]
Mặc dù nhìn thấy vẻ mặt đầy khó xử của Thang Ninh, Cố Ngộ hơi mềm lòng không muốn ép cô, nhưng anh thực sự rất muốn nghe cô hát.
Phiên bản trực tiếp.