ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-01-16 09:08:10
Lượt xem: 37
Nhưng sau khi có Thang Ninh mở màn, những vòng sau mọi người liền hỏi và trả lời càng bạo hơn nữa.
Cả tối Cố Ngộ không thua lần nào.
Mặc dù anh chơi mạt chược thua, nhưng các dạng bài khác thì rất hiếm khi thua.
Trừ khi... Anh tự mình muốn thua.
Cả buổi trời, Cố Ngộ không hề có tí cảm giác tồn tại nào, sau khi Lăng Lệ trực tiếp được 21 điểm và chắc chắn thắng, anh cố tình xin thêm bài và bị lố điểm.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngộ thua.
Anh bình tĩnh nhìn Lăng Lệ nói: "Tôi chọn nói thật, hỏi đi, biết gì nói nấy."
Cố Ngộ nghĩ nếu rơi vào tay người khác, chắc chắn sẽ bị hỏi mấy câu không đứng đắn.
Chỉ có Lăng Lệ là biết chừng mực.
Không chỉ vậy, anh ta còn là người duy nhất biết nên hỏi gì.
Quả nhiên, Lăng Lệ lập tức hiểu ý định của anh, hỏi: "Cố Ngộ, cậu thích kiểu con gái nào?"
Cố Ngộ nghĩ câu trả lời cho câu hỏi này, phải là người trong cuộc hiểu được, người khác không hiểu mới có ý nghĩa, vì vậy anh suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Thích cô gái có tấm lòng như Bồ Tát, khiêu vũ thì hơi vụng về, bề ngoài trông rất mạnh mẽ nhưng thực ra lại khá yếu đuối."
Khi trả lời câu hỏi này, Cố Ngộ nghĩ đến vài hình ảnh.
Anh nhớ lại lúc đầu khi Cố Lê nhắc đến Thang Ninh, anh gọi cô là em gái Bồ Tát.
Nhớ lại khi thấy cô trong giờ nghỉ trưa, tưởng không có ai ở đó, nên cô đã vụng về nhưng đáng yêu tập nhảy thể dục nhịp điệu.
Nhớ lại khi đầu gối bị thương, anh bôi thuốc cho cô, miệng nói không đau nhưng thực ra đau đến chảy nước mắt.
Thực ra vẫn còn rất nhiều mô tả đặc biệt của anh về Thang Ninh, nhưng sợ nói ra thì rõ ràng quá.
Câu trả lời của anh quả nhiên khiến hầu hết mọi người không hiểu gì, đa số nghĩ anh đang đùa nên cũng không tìm hiểu sâu.
Sau khi thua mọi người đều chọn nói thật, cao trào xuất hiện khi lần đầu tiên có người dùng hết cơ hội nói thật, bắt đầu phải chơi thử thách.
Và người xui xẻo đầu tiên chính là Trần Trác.
Trùng hợp thay, người thắng lại là Trang Mạc An.
Mọi người đều mang vẻ mặt xem kịch hay nhìn hai người.
Trang Mạc An trông có vẻ khá ngoan ngoãn, nhưng không ngờ khi chơi trò chơi lại cực kỳ hiểm.
Cô ấy nói với Trần Trác: "Nhìn sâu vào mắt một người khác giới ở đây trong 10 giây."
Rõ ràng Trang Mạc An muốn đưa Trần Trác vào thế bí, phải lựa chọn một trong hai.
Trần Trác nhìn Trang Mạc An, rồi lại nhìn Ứng Anh ở phía bên kia.
Thực sự không thể đưa ra quyết định.
Nên cuối cùng anh ta nhìn Thang Ninh với vẻ mặt cầu cứu: "Em Ninh, chỉ đành hi sinh em một chút thôi."
Thang Ninh không ngờ mình lại bị gọi tên vào lúc này.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt van xin của Trần Trác, cô cũng đành phải cắn răng mà làm thôi.
May mắn cái gọi là nhìn sâu vào mắt chẳng sâu sắc gì cả, khi hai người nhìn nhau, xung quanh liên tục có tiếng người làm phiền, nên cũng chẳng nhìn ra được hiệu quả gì.
Lúc này mọi người đã bắt đầu uống rượu.
Mọi người chơi càng lúc càng điên, cũng càng lúc càng có mục tiêu.
Dù sao mấy người đàn ông ở bàn cộng lại cũng có tám trăm tâm tư.
Ngoài Cố Ngộ ra, hầu hết mọi người đều đã dùng hết cơ hội nói thật, và mức độ thú vị của các thử thách cũng không ngừng tăng lên.
Cao trào đầu tiên của phần thử thách xuất hiện khi Lăng Lệ bị yêu cầu gọi điện cho mối tình đầu và nói "Anh nhớ em".
Tất cả mọi người đều mong đợi được xem màn kịch hay.
Lăng Lệ đã uống chút rượu, cộng với hôm nay đã nói về mối tình đầu, nên thực sự cũng muốn mượn cớ uống rượu và chơi trò chơi để điên một phen.
Nếu lúc đó thực sự xảy ra chuyện gì xấu hổ, thì cũng có thể lấy cớ là đang chơi trò chơi để qua chuyện.
Dầu gì cũng là người sẽ không liên lạc lại trong quãng đời còn lại, chi bằng nhân hôm nay mà c.h.ế.t tâm luôn cũng tốt.
Anh ta vừa ra hiệu cho mọi người im lặng, vừa lẩm bẩm "Có thể cô ấy đã đổi số điện thoại hoặc xóa số tôi rồi". Ngón tay anh ta run run tìm tên người đó, bấm nút gọi và bật loa ngoài.
Khi nghe thấy tiếng "Tút tút" đều đặn từ điện thoại, tất cả mọi người đều nín thở, cảm thấy hồi hộp thay cho anh ta.
Sau khoảng năm tiếng, đối phương đã nhấc máy.
Giọng rất nhẹ nhàng, nghe không có biểu cảm gì: "Alo?"
Ngay khi nghe thấy giọng nói đó, Lăng Lệ hơi bất ngờ. Anh ta nuốt nước bọt, ngẩn người một lúc mới đáp: "Là anh."
"Ừm, em không đổi số." Hình như người bên kia cũng không dám thở mạnh: "Và cả số của anh nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-103.html.]
"Anh gọi điện chỉ để nói với em một câu..." Lăng Lệ đánh liều, nhắm mắt cắn răng nói không do dự: "Anh nhớ em."
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của người bên kia.
Sau khoảng ba bốn giây im lặng, người bên kia từ từ lên tiếng: "Nói thật hay thử thách?"
Lăng Lệ khựng lại, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn mọi người, như đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Hơi thở anh ta ổn định lại, cố gắng thể hiện sự chân thành nhất có thể: "Thử thách, nhưng cũng là lời nói thật."
Giọng người bên kia đột nhiên trở nên dịu dàng: "Vậy anh cứ chơi đi, có thời gian mình cùng ăn bữa cơm nhé."
Lăng Lệ "Ừm" một tiếng rất mạnh mẽ dứt khoát.
Hai người không nói gì thêm, cúp máy.
Mấy giây sau khi cúp máy, không ai lên tiếng.
Có lẽ vì bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên hơi ấm áp.
Thực ra kịch bản tồi tệ nhất mà anh ta đã chuẩn bị là đối phương không nghe máy, cùng lắm là bị cười nhạo một chút rồi thôi, nhưng ít nhất trong lòng đã có câu trả lời.
Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi thực sự khiến đầu óc anh ta nảy sinh quá nhiều suy nghĩ.
Lăng Lệ không còn tâm trí để chơi tiếp nữa, lấy cớ phải về phòng gọi điện nên đi trước.
Mọi người đều biết anh ta đang nghĩ gì, nên không ai giữ lại.
Nhưng sau khi Lăng Lệ đi, mấy anh em cảm thấy không còn người ngoài, nên chơi càng phấn khích hơn.
Uống rượu vào, những câu hỏi không cho trẻ em nghe đều được hỏi ra hết.
Hiện trường chỉ còn Thang Ninh và Cố Ngộ là còn kiềm chế, không uống nhiều.
Thấy trong phòng chỉ còn Cố Ngộ và Thang Ninh là chưa bị thử thách, bọn họ lập tức không hài lòng.
Trần Trác chỉ vào hai người nói: "Giờ hai người các cậu chơi một ván, ai thua người đó phải thử thách! Sau đó chúng ta về."
Những người khác cũng hùa theo: "Đúng đấy, đúng đấy, hôm nay chỉ có thể tha cho đúng một người thôi."
Cố Ngộ liếc nhìn Thang Ninh, rồi chỉ vào bộ bài, vẫy vẫy ngón tay: "Đến đi."
Ván này Cố Ngộ rất may mắn, được một lá K và một lá 8, cộng lại đã 18 điểm, cơ hội thắng rất cao.
Còn hai lá của Thang Ninh cộng lại chỉ được 14, thực sự rất nguy hiểm.
Nhưng Cố Ngộ là người đi trước, anh có thể chọn rút thêm bài.
Cố Ngộ nhìn Thang Ninh: "Nếu tôi rút thêm một lá bài mà được 3 nút trở xuống, thì hôm nay ngay cả ông trời cũng không giúp được em đâu."
Cố Ngộ gõ gõ khớp ngón tay trỏ lên bàn, Trần Trác đưa cho anh một lá bài.
Cố Ngộ không suy nghĩ gì, trực tiếp lật bài lên.
Là lá 4.
22 điểm, quắc rồi.
Thang Ninh thắng.
"Đúng là đàn ông!" Trần Trác giơ ngón cái với anh.
"Nói đi, em muốn thử thách tôi cái gì?" Cố Ngộ bình tĩnh nhìn Thang Ninh.
Anh biết chắc chắn Thang Ninh sẽ không làm khó anh.
Nhưng Thang Ninh không quen chơi trò này, nghĩ mấy phút vẫn không nghĩ ra thử thách nào thích hợp.
Trần Trác thực sự không nhịn được nữa, nói với Thang Ninh: "Thế này đi, em nhường cơ hội cho anh, để anh nghĩ một cái giúp em."
Thang Ninh không cần suy nghĩ đã gật đầu ngay.
Kiểu việc đắc tội người khác mà có người tranh đòi làm thì còn gì bằng.
Chưa kịp để Cố Ngộ từ chối, Trần Trác đã nhanh chóng lên tiếng: "Làm một việc thân mật nhất đã từng làm với người yêu cũ, với bất kỳ ai ở đây!"
Đúng là vòng cuối cùng.
Trực tiếp tung quả bom.
Chỉ ván này nữa là kết thúc, họ sẽ không gặp xui xẻo nữa, nên họ lập tức lấy người khác ra làm trò đùa.
Hơn nữa nếu không có Thang Ninh và Cố Lê ở đây, họ cũng sẽ không cố ý đưa ra yêu cầu này, vì Cố Ngộ hoàn toàn có thể thành thật nói chưa từng có người yêu cũ.
Mà vì bây giờ Thang Ninh có mặt ở đây, nên họ mới cố tình làm khó Cố Ngộ.
Nếu không phải vì Thang Ninh, trước đây Cố Ngộ chưa từng phải thiệt thòi như thế này.
Nhưng đã vì Thang Ninh...
Cố Ngộ nhìn thẳng vào khuôn mặt Thang Ninh.
Khiến Thang Ninh có cảm giác không lành, hơi ngả người ra sau.
Cố Ngộ không cho cô cơ hội trốn tránh, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình, nhẹ nhàng nói với cô: "Vậy…. Mạo phạm rồi.”