ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN SẼ LÀ ĐỊNH MỆNH - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-01-16 09:06:41
Lượt xem: 36
Ở cửa nhà hàng, mỗi người có thể lấy một cái đĩa, sau đó đi vòng quanh để tự chọn thức ăn.
Thực ra Cố Ngộ chẳng để tâm gì đến món ăn ngon, anh vừa đi vòng quanh vừa quan sát mọi người trong nhà hàng.
Vì áo choàng tắm đều màu trắng, và gần một nửa số người đều mặc áo choàng.
Vì vậy, rất dễ dàng tìm thấy Thang Ninh và Cố Lê trong đám đông.
Hai người ngồi ở một vị trí khá khuất trong góc, không gây chú ý.
Cố Lê đang hào hứng tưởng tượng về hoạt động tối nay: "Một lúc nữa chúng ta sẽ cùng chơi trò chơi giải mã, sau đó mọi người sẽ đi ăn đồ nướng, uống rượu và chơi trò chơi. Tớ định sẽ mượn cớ uống rượu để tỏ tình với anh ấy, nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi!"
Thỉnh thoảng Thang Ninh lại kiểm tra điện thoại xem có tin nhắn của Cố Ngộ không, lơ đãng gật đầu: "Ừ ừ! Chắc chắn tối nay sẽ thành công!"
Cố Lê nhận ra hôm nay Thang Ninh cứ nhìn điện thoại mãi, cảm thấy có gì đó không ổn: "Ai vậy? Cuối tuần thế này mà cứ nhắn tin cho cậu hoài?"
Thang Ninh hơi ngượng: "Không có gì, chỉ sợ có việc gấp ở công ty thôi."
"Sao tớ thấy không đúng nhỉ." Cố Lê cố tình nheo mắt nguy hiểm nhìn Thang Ninh: "Đừng nói là đang nhắn tin với trai lạ đấy nhé?"
"Trai lạ gì?"
Bên cạnh bất ngờ vang lên giọng nói của một người đàn ông.
Hai người quay đầu nhìn theo hướng giọng nói đó thì thấy Cố Ngộ, cả hai đồng loạt ngạc nhiên.
"Anh? ...Anh?!!" Cố Lê sợ đến nỗi rơi luôn cả đũa.
Cố Ngộ rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thang Ninh, liếc nhìn cô, ánh mắt có chút ý tứ khó nói: "Nghe nói em vừa nhắn tin với trai lạ à?"
"Không có không có, không phải trai lạ đâu..." Thang Ninh cũng không biết phải giải thích thế nào.
Chẳng khác gì tu la tràng.
"Sao anh lại đến đây?" Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Lê là chắc chắn ông trời đã phái anh đến để phá đám cô ấy.
"Anh cũng muốn hỏi hai em đây." Cố Ngộ lật ngược tình thế: "Sao hai em lại đến đây?"
Đầu Cố Lê đầy dấu chấm hỏi: "Không phải ba mẹ nói với anh là em ở đây sao?"
"Không phải ba mẹ nói." Cố Ngộ từ tốn trả lời.
"Không phải ba mẹ..." Cố Lê đột nhiên quay sang nhìn Thang Ninh: "Vậy chẳng lẽ là Thang Ninh?!"
Thang Ninh lập tức xua tay điên cuồng: "Không phải tớ không phải tớ, tớ không biết gì hết."
Cố Ngộ lập tức cứu vãn tình hình: "Không ai nói với anh tụi em đến đây hết, Trần Trác gọi anh tới, nói là bạn của cậu ta mở quán ở đây, toàn bộ giảm giá 50%."
Lúc này Cố Lê mới nhớ ra là Trần Trác và Trần Thạc quen nhau.
Trước đây khi quán bar khai trương, hai người đã gặp nhau vì lý do này.
Nghĩ như vậy, mọi thứ đều hợp lý.
Có điều kế hoạch vốn hoàn hảo của cô ấy đã bị một vị khách không mời mà đến chen ngang.
Giờ không biết kế hoạch có thể thực hiện suôn sẻ không nữa.
Quả nhiên, Cố Ngộ lập tức hỏi: "Tối nay có hoạt động gì không?"
Thang Ninh hoàn toàn không dám trả lời, cúi đầu ăn điên cuồng, không cho miệng mình có cơ hội nói.
Cố Lê thấy đánh liều trả lời: "Không, không có kế hoạch gì, chỉ tắm suối nước nóng rồi đi ngủ thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/an-tuong-dau-tien-se-la-dinh-menh/chuong-101.html.]
"Vậy hay là tham gia chung với bọn anh nhé." Cố Ngộ mời: "Tối nay bọn anh thuê một phòng, mọi người cùng chơi trò chơi."
Cố Lê dùng đũa chọc mạnh vào đồ ăn trước mặt, yếu ớt "Ồ" một tiếng.
Sau khi trở về từ nhà hàng, Cố Lê liền trở thành một quả bóng xì hơi.
Cô ấy quay về phòng và nằm vật xuống giường: "Trời ơi! Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy! Tôi đã làm gì sai chứ! Tôi không xứng đáng có tình yêu sao?!"
Thang Ninh an ủi: "Hay là chúng ta tìm một cái cớ, nói với anh cậu là không đi nữa, chúng ta phải đi tắm suối nước nóng."
"Cái này quá giả tạo! Nghe là biết có vấn đề ngay! Hơn nữa tắm suối nước nóng cũng đâu có tắm cả đêm được!" Cố Lê ôm n.g.ự.c mình: "Đêm tỏ tình mà tớ mong đợi bấy lâu đã vỡ tan tành! Tớ không chấp nhận được! Biết đến bao giờ mới có cơ hội nữa chứ!"
Thang Ninh nghiêm túc giúp cô ấy nghĩ cách: "Hay là tìm một cái cớ khác?"
Hai người trầm ngâm một lúc.
Cố Lê chợt nghĩ ra điều gì đó, bật dậy nói: "Có rồi, tớ sẽ nói là tớ bị đau bụng, phải ở trong phòng nghỉ ngơi."
"Nhưng nếu anh ấy đến phòng tìm cậu, chẳng phải sẽ bị lộ sao?" Thang Ninh nói.
"Vì vậy không thể để anh ấy đến tìm tớ được." Cố Lê nhìn cô với vẻ mặt nghiêm trọng: "Cậu đi dự tiệc của anh tớ, tớ đi dự tiệc của Trần Thạc, không phải ổn rồi sao?!"
"Hả?" Thang Ninh nghẹn lời.
"Đúng vậy, cứ làm thế!" Cố Lê vỗ tay cho kế hay của mình: “Thế thì cậu còn có thể nhắn tin thông báo tình hình cho tớ! Nếu anh tớ về sớm hơn tớ, thì cậu nghĩ cách giữ chân anh ấy! Kế hoạch hoàn hảo quá đúng không?!"
Thang Ninh cảm thấy đã mình bị bán đứng một cách triệt để.
Thấy Thang Ninh có vẻ do dự, Cố Lê lập tức nắm tay cô, chỉ thiếu nước òa khóc tới nơi: "Vợ ơi, hạnh phúc cả đời của tớ đều trông cậy vào cậu đấy! Tối nay cậu cố gắng giữ chân anh tớ được không."
Thang Ninh vừa bất đắc dĩ vừa không nỡ: "Vậy... Tớ sẽ cố gắng..."
Đến giờ hẹn, Thang Ninh một mình đến phòng chơi board game.
Cố Ngộ đang lơ đãng dựa lưng vào tường bên ngoài cửa chờ.
Khi nhìn thấy Thang Ninh đến một mình, thực ra Cố Ngộ không ngạc nhiên lắm.
"Chuyện là Cố Lê đột nhiên bị đau bụng, có lẽ ăn phải đồ không tươi trong buffet, nên giờ cậu ấy không đến được." Thang Ninh nói mà không có chút tự tin nào.
Bởi vì cô sợ Cố Ngộ sẽ vạch trần lời nói dối của cô, hoặc sẽ vì lo lắng mà muốn về phòng với cô để thăm Cố Lê.
Nào ngờ Cố Ngộ từ từ tiến lại gần cô, thở dài: "Em không sao chứ?"
"Em không sao em không sao." Thang Ninh lập tức lắc đầu.
Thực ra Cố Ngộ đã đoán được.
Rất có thể trước đây Cố Lê nói Thang Ninh thích Trần Thạc chỉ là một cái cớ, thực ra người thật sự có ý với Trần Thạc chính là cô ấy.
Hôm nay cũng vậy, Cố Lê muốn đến, nên khi nhìn thấy Cố Ngộ ở nhà hàng, rõ ràng cô ấy đã tỏ vẻ thất vọng.
Có lẽ cô nhóc đó đã có kế hoạch gì đó, nhưng đã bị phá hỏng.
Nhưng bây giờ Cố Ngộ không có tâm trạng quan tâm đến chuyện tình cảm của em gái mình, bởi vì nếu cô ấy thực sự thích ai thì anh cũng không thể kiểm soát được.
Ngược lại anh còn nghĩ, là nếu tối nay không có Cố Lê thì hành động sẽ càng thuận tiện hơn nhiều.
Anh đút một tay vào túi, bình tĩnh nói: "Vậy chúng ta vào đi."
Thang Ninh ngoan ngoãn đi theo sau anh.
Ngay trước khi Cố Ngộ định mở cửa, anh dừng lại, nhìn cô chằm chằm một lúc, khóe mắt như cười như không, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng hơn: "Nếu lát nữa chơi trò nói thật hay thử thách, thì phiền em phối hợp chút nhé.”