Đến nhà rồi, học tỷ Trần sắp rời đi.
Cô gái nhỏ vào phòng lấy chút đồ ăn, vẫn còn mấy món đặc sản mà chị Lâm giúp việc của nhà họ Du làm: “Chị vất vả rồi ạ, năm mới vui vẻ nhé ạ!”
Học tỷ Trần ôm cô: “Cảm ơn em.”
Cô ấy thực sự rất thích bà phu nhân nhỏ này.
Bởi vì chuyến bay từ Ba Thành đến Hải Thành phải bay qua ngày, vậy nên Dụ Cảnh Hàng đã đến nhà từ hai người trước rồi.
Chiếc khóa điện tử được mở ra, bầu không khí đang rất yên tĩnh đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
Cô gái tai mèo ôm chiếc bánh kem, nằm trong chiếc thảm ở góc nhà gật gù sắp ngủ, đôi chân mũm mĩm đi trong chiếc dép lê hình chân mèo.
Nghe thấy tiếng mở cửa xong, cô gái đeo tai mèo chậm chạp đứng lên, một lát sau mới vào trạng thái sẵn sàng.
Chú mèo nhỏ: “Chúc chồng yêu sinh nhật vui vẻ!”
Dụ Cảnh Hàng nhìn cô, đôi mắt tối lại, nói: “Nửa đêm mà còn không đi ngủ.”
Lúc anh về đã là rất muộn rồi, trước đó còn đến Thịnh Quang một chuyến nữa.
Không biết bé Chân đợi ở nhà lâu thế.
Cô mèo nhỏ rất cố chấp: “Chúc chồng yêu sinh nhật vui vẻ.”
Dụ Cảnh Hàng bất lực nói: “Cảm ơn bảo bối.”
Tề Chân lấy một gói nến lớn ra, đứng trước mặt anh đốt 36 cây.
Trong đó có một lần cô bật lửa rồi lỡ để lửa xém vào tay, làm cô sợ đến mức run cầm cập.
Dụ Cảnh Hàng dựa vào bên tường, dưới ánh nến lập lòe, anh không nhịn được mà nở nụ cười.
Tề Chân đeo chiếc bờm tai mèo mềm mại, mặc chiếc váy hình chú mèo bằng nhung, nghiêm túc đếm: “Vừa đủ 36 cây nến, nhiều hơn em 15 cây.”
Người đàn ông lớn tuổi bỗng im lặng.
Tề Chân cắt bánh sinh nhật cho anh rồi kể những câu chuyện về ngày sinh nhật cho anh.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-633.html.]
Thực ra câu chuyện đó chỉ là cô bịa ra thôi, nó liên quan về nhiều không gian song song trong cùng một diện tích vật lý trên thế giới.
Cô gái trẻ, và một con ma là nam.
Ở phần cuối câu chuyện, Tề Chân nói: “Cuối cùng cô ấy bị biến thành một bà lão già, ngồi dưới gốc cây hoài, cười một cách vui vẻ.:
Nhưng trừ sự việc ngoài ý muốn lúc còn trẻ ra, cô gần như không thấy bất cứ một vết tích gì.
.....
Đôi mắt của cô gái đeo đôi tai mèo sáng long lanh: “Thực ra thỉnh thoảng em có viết một vài câu truyện kinh dị, lúc em viết truyện này giọng văn vẫn chưa được chín cho lắm nên không kinh dị lắm nhưng mà nó lại chứa mong muốn cá nhân lúc đó của em.”
Cô chính là bà lão già trong câu truyện.
Câu chuyện này có điều mà Tề Chân muốn nói với Dụ Cảnh Hàng.
Cô rất ngại, chẳng bao giờ dám nói ra ngoài.
Dụ Cảnh Hàng biết cô muốn nói gì, anh ôm lấy cô mèo non nớt của mình, cúi đầu xuống, chạm vào trán cô rời cười: “Anh cũng sẽ, luôn ở bên em.”
....
Hậu quả của việc mặc bộ đồ hình chú mèo là bánh kem chưa ăn xong thì đã bị người đàn ông lớn tuổi này ôm lên rồi.
Nụ hôn nóng bỏng của anh đáp trên trán cô, cắn nhẹ vào chiếc cổ thon dài, cúi đầu thấp giọng nói: “Chỗ đó còn đau không, bảo bối?”
Tay anh nắm lấy chiếc đuôi mèo, nhẹ nhàng vuốt ve, nắm nhiều đến mức làm cô hơi đau.
Tề Chân một tay ôm cổ anh, một tay đẩy anh ra: “Anh nhẹ nhàng thôi .....”
Bọn họ vừa hôn, người đàn ông lớn tuổi vừa bế cô vợ nhỏ của mình lên trên bàn, hôn lên làn da trắng như sữa dưới đôi mắt ngại ngùng của cô.
Cơ thể Dụ Cảnh Hàng dường như đang rất cố gắng, anh muốn chứng minh với cô là số nến không liên quan đến độ mạnh của chuyện này, nhưng anh vẫn cố giữ lý trí. Lúc Tề Chân thở gấp kêu đau thì anh sẽ nhẹ nhàng hơn, mãi đến lúc cô bắt đầu thấm, bị sự kích thích làm cho cô rên rỉ.
Chiếc đuôi mèo và tai mèo cụp hết lại, không động đậy gì cả, bù xù hết cả lên. Cô mèo ngây ngốc chậm chạp vuốt lại phần lông đã bị bấm loạn lên ở phần đuôi, vuốt cho mượt xong mới nhìn anh với vẻ tủi thân.
Sau đó thì cái vẻ đó của cô làm dấy lên mong muốn chinh phục người khác của một người đàn ông.
….