Dụ Cảnh Hàng ôm cô vào trong ngực, khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của thiếu nữ, nhắm mắt ôn nhu nói: “Anh biết, nhưng khi thấy em vì né tránh fan của anh và truyền thông, mỗi ngày không thể không cẩn thận, anh sẽ đau lòng.”
Rất nhiều lúc truyền thông không dám chọc ngài Dụ, nhưng chụp bức ảnh lại dám.
Cái nào cũng bịa đặt hai câu, không đau không ngứa, đề tài về bà Dụ lại rất có nhiệt độ.
Quả thực rất phiền phức, nhưng lại tránh không được.
Anh nói: “Chúng ta có thể tới đây sống một đoạn thời gian.”
Đầu giường có ảnh chụp của cô, cô mặc áo cưới, ngồi ở trên dây đu phát ngốc, khuôn mặt trắng nõn mà yêu kiều, khiến người đàn ông nhớ tới liền cảm thấy hạnh phúc và tươi sáng.
Tề Chân mở cửa sổ ra, phía bên ngoài là một khoảng lớn cây tùng xanh tươi, phản chiếu thành phố B vào tuyết mùa đông.
Cô nói: “Em rất thích nơi này, sau này chúng có thể đến đây du lịch.”
Dụ Cảnh Hàng cũng cười, hòa hoãn nói: “Lúc động vật chuẩn bị mang thai, con đực đều sẽ xây dựng nên hang ổ cho con cái, để con cái yên tâm.”
Anh từ phía sau lưng ôm lấy cô, ôn nhu nhẫn nại ở bên tai cô nói: “Nếu về sau em có con của chúng ta, anh sẽ ở đây nuôi dưỡng con với em.”
Nơi này thật yên bình, rời xa chỗ ồn ào náo động, thật thích hợp sống những ngày tháng thanh tịnh.
Tề Chân hơi đỏ mặt đẩy anh ra: “Nhưng mà hiện tại em không cần.”
Dụ Cảnh Hàng theo ý cô, nhéo tay nhỏ của cô nói: “Đương nhiên, cho đến ngày mà em muốn có thai.”
Tề Chân lại kiên trì nói: “Vậy, vậy nếu em ở đây mang thai, cũng phải trở lại trong nước sinh con.”
Anh bật cười: “Không thành vấn đề.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-615.html.]
Tuy rằng ở nơi nào sinh cũng không sao, sẽ không ảnh hưởng đến quốc tịch.
Nhưng Chân bảo có loại chấp nhất kỳ lạ.
Tề Chân thầm thì nói: “Nhưng hiện tại em vẫn không muốn lắm.”
Tuy rằng cô đều nghĩ kỹ mấy cái tên rồi, nhưng vẫn thật sợ hãi.
Mê Truyện Dịch
Cô nắm ngón tay nói: “Rất nhanh sẽ đến sinh nhật 36 tuổi của anh, có thể chờ anh thành thục trưởng thành một chút mới sinh con, như vậy đối với đứa bé và anh đều tốt nha……”
Dụ Cảnh Hàng nhìn cô, chỉ là cười, dường như hết sức vui mừng.
Ban đêm bọn họ vẫn là không làm cái gì, Dụ Cảnh Hàng yêu quý cơ thể của vợ yêu, không hy vọng cô chịu thương tổn.
Mỗi ngày anh bôi thuốc cho cô, dù đã kiềm chế rất nhiều nhưng vẫn sẽ có phản ứng như cũ.
Cô muốn tự mình bôi thuốc, nhưng tự mình bôi có chút không tiện, lại còn không cẩn thận làm đau bản thân.
Cuối cùng cô vẫn là từ trong WC ngó đầu ra, trên mặt đỏ ửng, nhờ anh giúp một chút.
Làm tới cuối cùng, Tề Chân chạm vào nơi đó của anh, xúc cảm thật cứng.
Mặt cô đỏ giống như quả cà chua, đôi mắt ngập nước, muốn dùng tay giúp anh giải quyết, nhưng lại bị anh cự tuyệt.
Dụ Cảnh Hàng thà rằng chính mình đóng cửa làm một phát, cũng lười để cô động thủ.
Tề Chân ôm gối ngồi trong ổ chăn, bắt đầu hoài nghi mị lực của chính mình.
Lúc tân hôn anh cũng như vậy.
Cô mặc nội y gợi cảm cho anh xem, kết quả bị anh cởi ra đổi thành đồ thiếu nữ giản dị mộc mạc, nhét cô vào trong ổ chăn tắt đèn ngủ, làm nũng thế nào anh đều khắc chế, không gợn chút sóng.