Ẩn Hôn Với Ảnh Đế - Chương 61:3
Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:41:30
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô gái nhỏ mang kính râm hình ngôi sao màu hồng nhạt, vừa hát vừa ăn chocolate, còn đút cho anh một viên.
Dụ Cảnh Hàng nói: “Ăn ít một chút.”
Cô nhìn qua vừa non mềm lại ướt át, như thiếu nữ mười mấy tuổi.
Một đôi mắt ngập nước mang theo ý vị của người vợ trẻ, mơ hồ chọc phải chỗ ngứa nơi đáy lòng anh.
Xuống xe, Dụ Cảnh Hàng ôm cô ra, hôn Chân bảo đang đeo kính râm hình ngôi sao một cái.
Bọn họ ở trong gara để xe triền miên hôn môi, ngài Dụ đặt vợ yêu ở trên tường, hôn đến mức khiến cô không ngừng thở hổn hển.
Nhưng Tề Chân còn có mấy ngày, lời dặn của bác sĩ không thể vi phạm.
Cô gái nhỏ ôm anh nói: “Được rồi, không đổ m.á.u cũng không đau nữa.”
Cô nâng gò má của anh, để anh hôn lên cổ non mịn của mình.
Tề Chân như đang dỗ trẻ con, chậm rãi vuốt tóc của anh: “Có thể làm, nhưng hôm nay không thể dùng vị trí như vậy, được không?”
Dục vọng của đàn ông rất mãnh liệt, Tề Chân thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực, cùng với biến hóa thân thể của anh.
Anh đi tắm nước lạnh.
Lúc anh ra ngoài, Tề Chân vẫn đang đeo kính râm hình ngôi sao, ôm thỏ con ghé vào trên sô pha, chống cằm ngây ngô nhìn anh cười.
Lông đều lộ ra ngoài, ngu ngốc.
……
Khi kỳ nghỉ của cô sắp kết thúc, Dụ Cảnh Hàng đưa cô đến thành phố B một chuyến.
Đó là nơi anh ở khi học đại học.
Người chồng lớn tuổi thành thục nói cho vợ nhỏ, anh từng ở đó trải qua một khoảng thời gian tốt đẹp đơn thuần.
Tiếp đãi bọn họ là một người chị học cùng đại học của Dụ Cảnh Hàng, sau khi tốt nghiệp ở lại thành phố B, là người nổi danh của người Hoa ở đây.
Lúc bọn cô kết hôn, có một đám phóng viên kiểm kê lại số bạn gái tai tiếng của Dụ Cảnh Hàng, vị này liền có trong danh sách.
Bị người ta nói có chứng có cứ, thậm chí còn có ảnh chụp bọn họ học đại học cùng đi xem thi đấu bóng chày.
Lúc Dụ Cảnh Hàng còn là học sinh, ở trường rất có danh khí.
Tề Chân không ở trong nước, đại số thời điểm đều không cần quá khẩn trương.
Cô mặc áo lông vũ, trên đầu mang mũ len, trên áo lông vũ và mũ đều có quả cầu nhỏ, nhìn qua đặc biệt trẻ tuổi.
Chị Lâm so với Cảnh Hàng còn lớn hơn hai tuổi, càng không thể so với bà Lạc nữa.
Điều này khiến Chân bảo giống như đứa bé vậy.
Cô ấy cười với Dụ Cảnh Hàng nói: “Chúng tôi nghe được tin tức, đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cậu ở tuổi này đã kết hôn.”
Bọn họ vào thời đại học cùng nhau chia sẻ qua cách nhìn đối với hôn nhân, bọn họ còn tưởng rằng Dụ Cảnh Hàng qua 40 tuổi mới kết hôn, hiện tại lại sớm hơn mấy năm.
Tề Chân nhìn cô ấy và Dụ Cảnh Hàng, được chồng nắm tay, cúi đầu không nói lời nào.
Chị Lâm lại nói: “Lúc chị quen cậu ta, chị còn đang yêu đương cùng chồng, cậu ta là bạn bè cùng đội bóng rổ của chồng chị.”
Tề Chân thực sự có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên.
Chị Lâm đặt một vị trí ở một nhà hàng cao cấp của thành phố B, ghế lô gần với cửa sổ, nhìn ra bên ngoài là toàn bộ sông Charles, có thể nhìn thấy thuyền buồm màu trắng hiện lên trên màu xanh lam của sông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-613.html.]
Chồng của chị Lâm - Aden là Hoa kiều, anh ấy nói tiếng Trung có chút mới lạ, nói chuyện với Dụ Cảnh Hàng rất nhiều, đều dùng tiếng Anh, mọi người đều rất tận tâm.
61(4)
Aden nói với Dụ Cảnh Hàng, rất nhiều giáo sư thời bọn họ đã về hưu, có hai giáo sư đã qua đời.
Anh ấy có chút tiếc hận: “Lúc trước chúng ta đi học, Max rất thích ngồi bên cạnh Winston, giáo sư A thích mang nó đi học, cuối cùng giáo sư A ghen tị, đi học không bao giờ mang Max đi nữa, có điều chúng ta thường xuyên thấy Winston dắt Max ở ven đường.”
Winston là tên tiếng anh của Dụ Cảnh Hàng, đa số người nước ngoài gặp anh đều sẽ gọi tên này.
Tề Chân hỏi con ch.ó kia.
Aden liền nói: “Là một con ch.ó lông màu vàng, nhưng mà khi đó Max đã lớn tuổi, đi đường luôn gục sống lưng, nhưng rất dịu dàng, tất cả học sinh đều thích nó.
Anh ấy cười nói: “Có điều nó thích nhất là chồng cô.”
Tề Chân nghe thấy cũng rất thích nha.
Nhưng Aden nói: “Sau khi Winston tốt nghiệp hai năm nó liền qua đời, năm đó giáo sư A cũng qua đời rồi. Ông ấy vẫn luôn đi dạy, nhưng tôi tin ông ấy sẽ hạnh phúc an bình.”
Aden nhìn chị Lâm, cười với Dụ Cảnh Hàng: “Còn nhớ rõ field trip của chúng ta không? Khi đó tôi tin tưởng, ông ấy quả thực rất thích hợp, cũng rất vui vẻ, cho nên cậu không cần tự trách.” Dụ Cảnh Hàng là học sinh mà giáo sư A rất thích.
Khoảng thời gian mới tốt nghiệp, anh khí phách hăng hái trở lại thành phố B, luôn đi thăm giáo sư và Max.
Nhưng sau đó công việc bận quá, việc phải làm kéo dài không ngừng, dần dần anh không thường xuyên đi nữa.
Lúc anh biết tin giáo sư A qua đời, đã qua vài tháng.
Hốc mắt Tề Chân có chút đỏ.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng được, đó là một người vui vẻ khoan dung độ lượng đến mức nào.
Aden nói rất nhiều chuyện về Dụ Cảnh Hàng thời học sinh.
Giáo sư A là một người trong đó, còn có rất nhiều người và việc thú vị.
Thậm chí là việc Dụ Cảnh Hàng từng làm ở nhà ăn, biết xào đồ ăn Trung Quốc.
Người chú nấu ăn ở nhà ăn Trung Quốc trong trường học đã từng thảo luận qua với anh, món gà rán tẩm quất có cải tiến nhất định.
Mê Truyện Dịch
Cách điều chế này vẫn luôn được hoan nghênh cho tới hôm nay.
Những câu chuyện trước kia, trở thành thành tựu hiện tại của chồng cô.
Lúc Dụ Cảnh Hàng là học sinh, nhất định rất phong phú và hạnh phúc.
Sau bữa tối, chị Lâm và Aden lái xe đưa cô và Dụ Cảnh Hàng bước vào khu nhà giàu của thành phố B.
Đó là một khu biệt thự sơn trang.
Chị Lâm dẫn bọn cô xuống xe, mỉm cười nhìn Tề Chân nói: “Hoan nghênh đến với ngôi nhà mới của em, bảo bối.”
Dụ Cảnh Hàng bất đắc dĩ nói: “Cậu đoạt lời thoại của tôi.”
Aden cũng bắt đầu ha ha cười.
Hoàn cảnh của nhà mới rất tốt, so với biệt thự ở Hải thành còn lớn hơn nữa, ngay cả phòng chiếu phim cũng có quy mô như rạp chiếu phim.
Phong cách trang hoàng là dựa vào sở thích của Tề Chân, có chút ngây thơ chất phác lại rất lịch sự tao nhã, thậm chí bên cạnh bể bơi còn có tiểu mỹ nhân ngư nằm bò phơi nắng.
Chờ bọn họ đi rồi, Tề Chân ngửa đầu nhìn anh, ngơ ngác nói: “Đây là lễ vật năm mới anh đưa cho em sao?”
Dụ Cảnh Hàng ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi cô: “Vậy em có thích hay không?”
Tề Chân đương nhiên thích, nhưng chẳng qua là cô hơi nghi hoặc: “Chúng ta không chắc sẽ có cơ hội ở đây thường xuyên.”