Hơn nữa, quyền lực phía sau anh Dụ hoàn toàn không thể tưởng tượng được đối với những người giàu có thông thường.
Chỉ là anh rất lãnh đạm, hiếm khi tham gia vào các bữa tiệc.
Tề Chân ngẩn ngơ đi theo, tự hỏi sao Lương Nhân lại có thể đi nhanh được đến vậy, giày cao gót mà cô ấy đi có lẽ phải gần 20cm.
Lương Nhân đã sửa sang lại tóc, đứng cạnh cha mình, đoan đoan chính chính cầm ly rượu, trang phục thơm tho, khéo léo mỉm cười xinh đẹp.
Mê Truyện Dịch
Tề Chân thật sự là không đứng nổi nữa rồi, yên lặng lẩn về phía sau ngồi xuống nghỉ một lát.
Cha dượng bắt đầu giới thiệu gia đình, khi giới thiệu con gái kế, Lương Lâm mới phát hiện không thấy người đâu nữa rồi.
Cô ấy hoang mang nói: “Vừa nãy còn kéo cô ấy đứng lên mà, con còn tưởng cô ấy cũng đi theo.”
Lương Lâm kinh ngạc nói: “Đây là…chạy mất rồi?”
Là bạn nhỏ học mẫu giáo sao?
Lương tổng giải thích: “Hội trường hơi rộng, có lẽ do đông người quá, không tìm được.”
Dụ Cảnh Hàng từ chối cho ý kiến, dường như không quan tâm.
Để tỏ lòng hiếu khách, Lương tổng còn cho người đặc biệt đi đón Tề Chân dẫn đến đây.
Đợi cũng khá lâu, nội dung cuộc nói chuyện cũng kha khá.
Kết quả khi người được dẫn đến rồi, trên tay Tề Chân còn đang cầm một cái đĩa to, đặt những món điểm tâm tinh xảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-595.html.]
Bàn chân nhỏ của cô bé bị đau đến mức không thể đi được, má phồng lên.
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn, Lương tổng có chút hối hận, chuyện này là sao nga.
Ngược lại, Lạc Lâm Trân lại không nói gì, bà chỉ nói: “Tề Chân, không thể không biết lễ phép như vậy được, mau chào hỏi đi.”
Cô bé không thể không ngước nhìn người đàn ông trưởng thành.
Ánh mắt lấp lánh mà sáng ngời: "Xin chào chú."
Tề Chân chỉ vào cái bánh răng trên cúc áo của anh, nghiêm túc nói: "Khuy áo của của chú trông đẹp đấy."
Anh chỉ siết lại ly rượu, nho nhã ôn nhu rồi đáp: “Vậy sao? Vợ tôi mua đấy.”
Tề Chân ngừng vài giây, lại nghiêm túc cảm thán một câu: “Ánh mắt của cô ấy thực sự là quá tốt.”
Cô tiếp tục ăn món tráng miệng, vô cùng điềm tĩnh nói.
Người đàn ông cũng không có biểu cảm gì hết, chỉ nhàn nhạt đáp: “Cũng bình thường thôi.”
Lương tổng cũng muốn nói gì đó, nhưng lại như bị cái gì đó bịt miệng không nói ra lời.
Tề Chân ngẩng đầu, dùng ánh mắt hồn nhiên nói: “Hả? Cái gì?”
Anh Dụ dịu dàng mà đáp: “Ánh mắt nhìn đàn ông của cô ấy cũng bình thường.”
Lương tổng và Lương Nhân: "..."