Tề Chân vặn vẹo chôn mình sâu hơn một chút, chỉ để lộ tóc và mũi.
Dụ Cảnh Hàng không tiếp tục quấy rầy cô ngủ nữa, tắt đèn rồi nằm ở phía bên kia giường.
Khi tiến vào giấc ngủ sâu, chân của cô liền bắt đầu đạp lung tung, và đặt lên một nơi nào đó.
Và lòng bàn tay của người đàn ông lại nắm chặt lấy phần mềm mại nhẵn nhụi đó.
Mê Truyện Dịch
Cô bé vẫn còn đang ngủ rất ngon lành.
Sáng ngày hôm sau, hiếm khi Dụ Cảnh Hàng ngủ dậy muộn đến như vậy.
Tề Chân một mình ngồi trong phòng để quần áo để thay váy lễ phục, không ngừng ngắm mình trong gương, xoay vòng tròn, những viên kim cương trên váy cũng tỏa sáng một cách quyến rũ.
Cô bước lên đôi giày cao gót, đi đi lại lại ướm thử, sau đó lại thử sang một đôi khác.
Chân có chút hơi…đau, nhưng vẫn muốn luyện tập cho thật tao nhã.
Quay người lại liền nhìn lão nam nhân nhà mình đang đứng dựa vào bên cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn mình, có thể đoán ra là anh đã đứng ở đây coi cô biểu diễn cũng đã lâu rồi.
Tề Chân vội vàng che mắt lại: “Sao anh không mặc quần áo!”
Dụ Cảnh Hàng nói: “Đi ra xem em.”
Cô nhắm mắt lại, đưa tay ra chạm vào cơ bụng, sau đó lại nghiêm túc khẳng định: "Vẫn là cơ bụng tám múi".
Người đàn ông cầm bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi vuốt ve: “Ngứa da rồi.”
……
Đám cưới của Lạc Lâm Trân hơi vội vàng, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được sự hoành tráng, mọi người từ mọi tầng lớp đều được mời, chứ đừng nói đến người tài trong giới bất động sản, vì vậy mọi người đều hưởng ứng tham gia, chỉ là từ chối phương tiện truyền thông chụp ảnh bên trong.
Kết hôn lần thứ ba, Lạc Lâm Trân rất bình tĩnh, ngồi trong phòng khách đeo hoa tai kim cương.
Đôi môi đỏ tươi tuyệt đẹp, vầng hào quang sáng, khác rất nhiều so với khi còn ở Phương gia.
Thực ra thì đây mới là Lạc Lâm Trần mà Tề Chân quen biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-593.html.]
Lạc Lâm Trân cầm tách trà thơm bổ dưỡng nhan sắc, lải nhải nói rất nhiều với cô.
Tề Chân vẫn giữ vững biểu cảm, chỉ ừ một tiếng.
Lạc Lâm Trân liếc nhìn cô, mỉm cười: "Mẹ có ép con đến sao?"
Tề Chân tức giận nói: "Là mẹ lừa con đến đây."
Lạc Lâm Trân nói: "Con dễ bị lừa, đổi sang một người chồng có tính cách tệ hại, xem con có thể làm gì.”
Khẳng định là đuổi theo cái đuôi của mình vòng vòng rồi.
Tề Chân không muốn nói chuyện.
Cô duỗi thẳng mái tóc dài của mình ra, mặc một bộ lễ phục Trung Quốc, kẹp tóc ngọc trai trên thái dương, rơi xuống những chiếc tua rua thanh nhã.
Trên khuôn mặt vẫn còn một chút non nớt của trẻ con, trông giống như một cô gái ngoan ngoãn nề nếp từ thời Trung Hoa Dân Quốc.
Lạc Lâm Trân hỏi cô: "Hôm nay con rể của mẹ có đến không?"
Tề Chân chậm rãi lắc đầu rồi nói: “Con không biết.”
Bà cũng chưa nói với chồng mình về đối tượng kết hôn của con gái mình, Lạc Lâm Trân vẫn có những đạo đức phẩm hạnh cơ bản đối với con gái mình.
Bà cũng mơ hồ biết được một chút tình hình bên Dụ gia, nếu chồng mới cưới biết những điều đó, kinh doanh không có lãi, nói không chừng còn sẽ có vướng mắc về mặt lợi ích.
Đến lúc đó bà cũng không hy vọng con gái mình bị liên lụy.
Hơn nữa, Tề Chân cũng sẽ không có nhiều cơ hội tiếp xúc với người của Lương gia.
Với tính cách lười biếng và nhút nhát của cô, mỗi năm có thể chủ động gặp mặt một lần đã là hiếm lắm rồi.
Hôn lễ của Lạc Lâm Trân được tổ chức rất hoành tráng.
Tề Chân đi cùng bà vào trong buổi lễ, còn phải đứng một lúc lâu, đôi chân cô đi giày cao gót lại bắt đầu đau.
Chồng mới của mẹ là một người đàn ông tóc hoa râm, khác với trí tưởng tượng của Tề Chân, nhìn cũng không phải là già, cũng không có bụng bia đầu hỏi như trong tưởng tượng.