Ảnh chụp điền sản Uy Sĩ đưa ra cũng không tính rõ ràng, nhưng nhìn ra được người đàn ông hói đầu trên ảnh chụp rất thân mật.
Thậm chí mang theo động tác ám chỉ tình d*c.
Đem đến cho người ta cảm giác buồn nôn.
Đoạn ghi âm chia làm hai đoạn, trong đó một đoạn là bà Lạc nói chuyện với Phương Canh, một đoạn khác là bà ấy nói chuyện với tiểu tam.
Cách nói năng của nữ nhân khéo léo, mang theo giọng điệu mỏi mệt, nhẹ giọng hỏi chính mình làm sai cái gì, từng ấy năm bà tận tâm tận lực, thật lòng đối tốt với Phương Canh và Phương Mẫn Nghi, thậm chí ký hiệp nghị trước khi kết hôn.
Chỉ mong rằng người khác tốt, bà ấy cũng tốt.
Phương Canh ho khan hai tiếng, nhưng thật ra không nghi ngờ giọng điệu khom lưng cúi đầu của Lạc Lâm Trân, hẳn là thói quen.
Giọng nói ông ấy khàn khàn khinh thường nói: “Bà lại không thể sinh con, bà ngoại dì cả anh chị em họ đều chê bà vô dụng……”
Bà Lạc vẫn kiên cường trấn định, lại có tiếng run rẩy rất nhỏ.
Tấm ảnh ra đời của đứa bé trai biểu hiện là hơn hai năm trước, nói cách khác Phương Canh đã ngoại tình ít nhất ba năm trước đây.
Bà ấy không còn đường có thể đi, thậm chí đã gọi điện thoại cầu xin tiểu tam buông tha cho nhà bọn họ.
……
Tề Chân nghe đến đó, liền có chút không nghe nổi nữa.
Mê Truyện Dịch
Thật ra cô cũng không biết chính mình nên có suy nghĩ gì.
Bởi vì ít nhất cô có chút hiểu biết Lạc Lâm Trân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-581.html.]
Nếu với tính cách của mẹ cô, tuyệt đối có thể trực tiếp hắt axit lên mặt Phương Canh, lại đánh một trận rồi ném ông ấy xuống biển.
Bắt đầu có người lên án Phương Mẫn Nghi.
Tuế Tuế nhiều nhân: Phương Mẫn Nghi, ra đây chịu đòn đi! Đồ đàn ông cặn bã thiểu năng ngoại tình, đáng đời ba của cô! Mẹ kế của cô thật sự thảm……
Insiter: Phương Mẫn Nghi, cầu chùy được chùy* vui vẻ không? Bí mật là “cô chỉ là con riêng” [ che miệng ] Phương tiểu thư, không phải là cô không biết, chính mình là đứa con gái bị ba ghét bỏ chứ?
*đã chú giải ở chương 57.
Quả quýt không thể ăn sao: Hay ghê, trận đấu của người có tiền tôi không hiểu. Một kỹ nữ tâm cơ gọi điện thoại còn phải ghi âm lại, một người ngoại tình tìm tiểu tam chỉ vì sinh con trai, còn có đứa con gái vừa ngu vừa hiểm độc nhảy nhót lung tung…… Ha ha ha ha ha ha
Viện nhiều đường: Bà ấy sớm đã không tín nhiệm ông ta, nếu là tôi, tôi cũng ghi âm! Bảo vệ quyền lợi của chính mình liền trở thành kỹ nữ tâm cơ? Phải bị chồng mình trói buộc thì mấy người mới cảm thấy vui vẻ đúng không? [ xem thường ]
Dưa hấu sương: Bà Lạc thật thảm, tôi hiểu cái loại cảm giác này...... Tôi cũng như vậy, chỉ mong người ta đối tốt với mình, kết quả vẫn gặp phải cặn bã, hai bàn tay trắng a, ai.
Người theo đuổi Mẫn Nghi: Mấy người làm rõ ràng nha, đầu tiên, Nghi Nghi vẫn luôn là người bị hại, đều là ba cô lừa gạt cô! Tiếp theo, mẹ kế đoán chừng cũng không phải người tốt gì, từ xưa mẹ kế em kế đều không phải thứ tốt, Nghi Nghi chịu khổ nhiều như vậy, ôm ôm công chúa Nghi Nghi của chúng ta.
Phương Mẫn Nghi còn chưa bắt đầu lên tiếng, tạm thời giả chết.
……
Tề Chân chơi di động tương đối trễ, mới ôm chăn ngủ.
Lúc Dụ Cảnh Hàng trở về, liền thấy vợ yêu mặc áo sơ mi to rộng của anh, thân hình mảnh mai mềm mại, nằm trong chăn, lộ ra đôi chân trắng, ngón chân hơi cuộn.
Cô giống một con mèo nhỏ đang hô hô ngủ ngon lành.
Anh cúi đầu chạm trán của Tề Chân, độ ấm vừa đủ, anh kéo góc chăn cho cô, bị cánh tay mềm mại ôm lấy, không cho anh đi.
Không biết ngủ bao lâu, Tề Chân bị mùi thơm của bữa sáng đánh thức, buồn ngủ dụi mắt, cô đi chân trần dẫm lên thảm.