Ẩn Hôn Với Ảnh Đế - Chương 57:2
Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:40:57
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong đó thế mà còn bao gồm một đôi giày Tề Chân lưu lại trong nhà.
Tề Chân: “……”
Giày của cô đã làm sai cái gì?
Phương Mẫn Nghi: [ hình ảnh ] đã đăng nhiều “Chứng cứ phạm tội” của mẹ kế như vậy, hiện tại tới xem em kế của tôi, đôi giày này người trong ngành đều biết đi, là sneaker gần năm con số, mà cô ta dùng cũng thật thản nhiên [ Husky ]
Phương Mẫn Nghi: [ hình ảnh ][ hình ảnh ] thêm mấy tấm ảnh, còn có túi xách của cô ta
Tề Chân: “……”
Nhưng mà không nên động lung tung vào giày của cô nha!
Có điều sau khi Phương Mẫn Nghi đăng lên nội dung có liên quan đến cô, lại không có được hưởng ứng quá lớn, account marketing cũng xóa hết nội dung lúc trước, cho nên chỉ khiến cho một bộ phận fans công khai lên án.
Đại khái là mắng con chồng trước, tiên nữ Nghi Nghi vừa tiết kiệm lại thiện lương các thứ.
Tề Chân: [ Nhờ cô đừng động vào đồ của tôi được không? ]
Phương Mẫn Nghi: [ Hối hận? Chậm rồi! ]
Thế mà cô ta còn kéo đen cô.
...
Tề Chân: “……”
Tề Chân ăn bánh rán và rau, thật ra cô có chút ngẩn ra.
Cô rầu rĩ không vui, rất muốn nhắn cho chồng để nói chuyện này, nhưng cô nghĩ nghĩ rồi vẫn không gửi.
Đối với chồng cô mà nói có lẽ đây là việc nhỏ như con gái túm tóc kéo đầu.
Anh đang họp, sao có thể tùy tiện quấy rầy anh.
Nếu không phải Phương Mẫn Nghi nói, cô đều quên mình để lại đồ vật ở Phương gia.
Người qua đường đồng tình với nhà bọn họ và các fan đều sôi nổi trấn an.
Cơm hộp đưa tới thật khó ăn: Đây là tủ giày của công chúa à? Thế mà cô ấy cứ thế nhường cho cô bé lọ lem? Không phải tôi nói cô, nhưng mà cô quá tốt bụng ôn nhu thật sự không tốt đâu!!
Fan não tàn của bà Dụ: CMN? Da mặt dày đến bao nhiêu mới có thể làm ra chuyện như vậy?!
Ăn quýt không nhổ vỏ nho: Chỉ có cái này thì cô ta muốn nói lên điều gì, cô muốn chứng minh bọn họ dùng tiền của nhà cô, ít nhất cũng chụp cái biên lai chứ???
“Người theo đuổi Mẫn Nghi” trả lời “Ăn quýt không nhổ vỏ nho”:? Nếu không thì sao, Mẫn Nghi là bạch phú mỹ*, hoa hậu giảng đường mà khiêm tốn như vậy, không cần thiết nói dối chứ, cậu ác ý phỏng đoán như thế cũng quá ghê tởm, nơi này mời cậu biến đi, hì hì.
*bạch phú mỹ: giàu đẹp
Sau đó cãi nhau thành một đoàn.
Điền sản Uy Sĩ vẫn luôn im miệng không nói, để cho sự việc càng quậy càng lớn, hình như vẫn không có ý tứ giải thích.
Tề Chân gọi điện thoại cho mẹ mình.
Điện thoại rất nhanh gọi được.
Tề Chân nói: “Mẹ, mẹ ly hôn à?”
Mê Truyện Dịch
Lạc Lâm Trân ưu nhã ôn nhu nói: “Ừ.”
Tề Chân đặt sữa đậu nành ở một bên, muốn hỏi bà ấy rất nhiều điều.
Cuối cùng cô lại không nói cái gì, cũng không phải rất muốn hỏi.
Lạc Lâm Trân lại hỏi cô muốn tham gia hôn lễ hay không.
Dường như bà ấy không có giọng điệu gì, chỉ nói chuẩn bị khá vội vàng, nhưng nên làm vẫn sẽ làm.
Tề Chân nhẫn nhịn, nói: “Mẹ, ông chủ kia đã……Lớn tuổi như vậy, mẹ gả cho ông ấy sẽ vui vẻ sao?”
Giọng điệu Lạc Lâm Trân thật bình tĩnh: “Ông ấy và Phương Canh không có khác nhau, mặc dù không vui, mẹ cũng đã không vui rất nhiều năm. Đổi cái mới cũng không tồi.”
Lạc Lâm Trân là người rất đẹp, thậm chí khiến người ngoài cảm thấy ôn nhu tha thiết, nhưng lại rất ít người có thể thấy được nội hàm.
Tuy rằng chán nản, nhưng hình như Tề Chân đã đoán được trước kết quả của đoạn hôn nhân này.
Vị cha kế này, có lẽ cuối cùng bị Lạc Lâm Trân giẫm đạp đùa bỡn, vứt bỏ mà không có cảm giác áy náy, trở thành đá kê chân tiếp theo.
Nhưng thật ra cô không rõ, vì sao Lạc Lâm Trân lại chọn ly hôn vào thời điểm này, rồi kết hôn lần nữa.
Tề Chân có một suy nghĩ, lại rất nhanh phủ định.
Qua một lúc lâu, Lạc Lâm Trân mới nói: “Mẹ không quấy rầy con nữa, gần đây con rể rất vội sao, có rảnh bồi con không?”
Tề Chân nói: “Còn ổn.”
Lạc Lâm Trân nói: “Nếu mà con chịu phải tủi thân thì không cần nhẫn nhịn.”
Tề Chân rũ xuống lông mi, nói: “Anh ấy sẽ không như vậy.”
Lạc Lâm Trân có chút tự giễu, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ không hề d.a.o động nói: “Vui vẻ là tốt.”
Tề Chân không nhịn được nói: “Con thấy có người nói, chú Phương bị bệnh tim phải nằm viện, thậm chí có nguy hiểm đến tính mạng……”
57(3)
Cô và Phương Canh không tình cảm gì, nhưng ít ra là người quen biết, vẫn là muốn hỏi một chút.
Lạc Lâm Trân nhíu mày nói: “Không cần lo cho ông ấy, con quản tốt chính con đi, sao con không đi học lớp vũ đạo nữa?”
Tề Chân kéo đuôi tóc, cúi đầu: “A, không muốn đi.”
Lạc Lâm Trân giáo dục cô: “Mẹ dạy con kiên trì bền bỉ, con chưa bao giờ hiểu, thân thể con kém như vậy, vận động nhiều cũng tốt cho cơ thể, con coi lời mẹ nói như gió thoảng bên tai, cho rằng mẹ mở mồm là nói, khắc nghiệt con, mẹ nào có nhiều thời gian rỗi như vậy, mỗi một câu đều là vì con, con có nghĩ tới hay không……”
Tề Chân bắt đầu thả lỏng não, đờ người ra .
Chờ mẹ nói xong, cô thành thật nói: “Con sai rồi.”
Lạc Lâm Trân liền mệt mỏi cười: “Thế tùy con, con rể tình nguyện nuông chiều con, nhưng mẹ đã nhắc nhở qua với con không được lơi lỏng.”
Bà ấy rất muốn nói với con gái một chút tâm sự, oán giận chút việc, nhưng bà ấy biết Tề Chân không thích nghe, cũng nghe không vào.
Lạc Lâm Trân lại nói: “Thôi, cứ như vậy đi.”
Sau đó bà ấy cúp điện thoại.
Lúc này cô mới phát hiện WeChat đã bị oanh tạc, bởi vì Weibo của trường học cũ đăng lên bài viết, tiến sĩ Tề vinh dự thăng chức làm hiệu trưởng.
...
Weibo của chính phủ: Chúng ta may mắn nghênh đón viện sĩ Tề Triệu Viễn trở thành hiệu trưởng của trường S, không quên quá khứ, mới có tương lai, tiến sĩ Tề cũng là người có được giải thưởng Mosider khoa học Trung Quốc……
Tề Chân trừ việc có hơi kinh ngạc, cũng chỉ gọi điện thoại cho ba chúc mừng ông ấy .
Di động của Tề Triệu Viễn tắt máy, đoán chừng lại đang trong phòng thí nghiệm.
Tề Chân liền gửi tin nhắn cho ông ấy.
Chú dì trong nhà cũng ở sôi nổi chúc mừng.
Thậm chí có người nhà tìm cho ba vợ mới, trên ảnh chụp đều những người phụ nữ trung niên rất có khí chất, xuất thân đều có chút tốt đẹp ưu tú, tính tình thích hợp.
Chỉ tiếc công việc của ba bận quá, khả năng trong thời gian ngắn sẽ không xem di động.
Tề gia đầy hòa thuận vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-572.html.]
……
Hôn lễ của Lạc Lâm Trân được tổ chức ở một hội trường nổi danh nào đó ở Hải Thành, thật ra chuẩn bị cũng không được cẩn thận tỉ mỉ lắm, nhưng dường như ông chủ Uy Sĩ rất để ý đến bà ấy, danh sách khách khứa có hơn một ngàn người, đều là bạn bè hợp tác, cùng với người nhà của hai bên.
Lạc Lâm Trân hỏi cô muốn làm phù dâu hay không, cũng không cần làm gì, đến đó là được.
Nhà trai không phải rất để ý việc phù dâu có phải đã kết hôn hay không, hơn nữa việc Tề Chân đã kết hôn cũng không công bố với bên ngoài.
Lúc mẹ cô hỏi cô, giọng điệu vẫn bình thường, giống như cũng không trông cậy vào việc cô có thể đồng ý.
Tề Chân tự hỏi nửa ngày, vẫn là đồng ý.
Có đôi khi cô rất hiểu biết Lạc Lâm Trân.
Nếu bà ấy thật sự không trông cậy vào, vậy tuyệt đối sẽ không tới hỏi cô.
Sau khi cô đồng ý, Lạc Lâm Trân gửi cho cô mấy bộ lễ phục của phù dâu.
Kích cỡ vừa hợp, cũng không phải loại đụng một chút liền lập tức có nhãn hiệu.
Tề Chân tức khắc xệ mặt xuống, cô cảm thấy chính mình lại bị lừa nha.
Lúc Dụ Cảnh Hàng về nhà, liền phát hiện vợ yêu giống như cá mặn* nằm xoài trên sô pha.
*cá mặn: ý chỉ người lười nhác, lười biếng
Tề Chân chậm rì rì bò dậy, tủi thân nhìn hắn, như là một con mèo tai cụp bị ức h.i.ế.p đầy tủi thân, khuôn mặt hồng hồng.
Dụ Cảnh Hàng bế chú mèo con lên: “Làm sao vậy?”
Tề Chân xoay người ôm cổ anh, không nói lời nào.
Bọn họ chậm rãi hôn.
Cô thật ngoan ngoãn, đôi mắt trơn bóng xinh đẹp.
Dụ Cảnh Hàng chống lấy cái trán của cô, phát hiện có hơi nóng, còn có chút cảm.
Anh nấu chút cháo cho Tề Chân, nhìn cô ăn xong.
Đôi mắt cô thật thanh thuần, nhu thuận, gương mặt đỏ bừng, ăn cháo cũng nhai kỹ nuốt chậm, kiều quý vô cùng.
57(4)
Chờ cô ăn xong, Dụ Cảnh Hàng phải về Thịnh Quang, Tề Chân mới biết được công việc của anh vẫn chưa làm xong.
Cô ôm Dụ Cảnh Hàng làm nũng: “Anh trở về sớm một chút nha.”
Cô ngủ đến nửa đêm liền tỉnh, đã bớt sốt rồi.
Nhưng mà Dụ Cảnh Hàng còn chưa về nhà.
Cảm giác chồng ở trong cơ thể cô vẫn còn, nơi đó vẫn sẽ ẩn ẩn đau như cũ, cô ngủ một giấc dậy càng rõ ràng hơn.
Tề Chân để chân trần đi đến dưới lầu, bởi vì có thảm, cho nên cô cũng không cảm thấy lạnh.
Cô ngồi xếp bằng trước cửa, kéo cái đuôi, mặc váy ngủ màu trắng, giống một con mèo bị vứt bỏ.
Tề Chân ngồi nửa giờ, trong óc đều là ngài Dụ.
Cô chậm rì rì lên lầu, mặc tốt quần áo cho chính mình, bọc đến kín mít, vốn dĩ muốn gọi tài xế tới đón, nhưng lại không thích quấy rầy người ta, vì thế click mở app mà cô không dùng nhiều, đặt một chiếc xe.
Cô là lần đầu tiên gọi loại xe này, bởi vì Hải Thành quy định rất nghiêm khắc với xe trên mạng, nên cô cũng không phải rất sợ.
Nhưng mà tài xế nói có chút nhiều.
Tài xế lải nhải: “Cô bé, đã trễ thế này còn ra cửa, chú ý nguy hiểm a, tuy rằng nơi này của chúng ta trị an tốt, nhưng……”
Tề Chân ngơ ngác nhìn bên ngoài.
Tài xế dùng giọng Hải Thành nói: “Tôi có nhận mấy người đi Thịnh Quang, đều là diễn viên nhỏ, hai năm trước có một người, sau lại còn nổi tiếng, hắc hắc, diễn bộ phim về sinh hoạt gia đình, còn khá hài hước, lúc ấy liền cảm thấy cậu ấy không tồi, bây giờ tôi thấy cháu cũng có thể nổi.”
Tề Chân không biết chính mình đã mang khẩu trang, làm sao bác ấy thấy được.
Cô cũng nhẹ giọng trả lời: “Cảm ơn bác ạ, nhưng cháu không phải nghệ sĩ.”
Chờ khi cô tới Thịnh Quang đã mất nửa giờ.
...
Tề Chân thanh toán xong, tài xế còn đang lải nhải.
Bác ấy nói tiếng xin lỗi: “Bác chính là quá nhàn rồi, mới tới làm nghề này, trước kia còn bị hành khách khiếu nại vì nói quá nhiều, thật là xấu hổ a, bác cảm thấy……”
Tề Chân lập tức nói: “Không sao, không sao ạ.”
Cô gọi cho Dụ Cảnh Hàng, không ai nghe.
Cô chạy tới tiếp tân, mang khẩu trang nói: “Tôi muốn đi tầng cao nhất tìm Dụ Cảnh Hàng.”
Lễ tân: “……”
Lễ tân: “Chào chị, xin hỏi chị có hẹn trước không?”
Tề Chân nói: “Không có nha.”
Lễ tân: “Là như vậy, nếu chị không có hẹn trước thì không được vào đâu.”
Tề Chân rất nghiêm túc nói: “Em biết, có thể giúp em liên hệ anh ấy một chút hay không, anh ấy sẽ xuống đón em, nhưng mà em gọi điện thoại không được.”
Lễ tân lễ phép nói: “Nơi này không thể trực tiếp liên hệ giúp chị được, chị có thể thông qua phòng thư ký để hẹn trước.”
Tuy rằng Tề Chân mang khẩu trang, nhưng đôi mắt thật xinh đẹp mượt mà.
Chị lễ tân động lòng trắc ẩn.
Cho cô hai viên kẹo sữa.
Tề Chân nói: “Cảm ơn chị.”
Chị lễ tân lễ phép cười.
Tề Chân muốn gọi cho chị Tôn, nhưng vẫn là thôi, chị Tôn không nhất định ở công ty, nói không chừng chị ấy đã ngủ rồi.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là trở về đi.
Lúc này, di động vang lên.
Dụ Cảnh Hàng gọi điện cho cô, giọng điệu thật dịu dàng: “Bảo bảo?”
Tề Chân nhìn mũi chân, tủi thân nói: “Em tỉnh dậy, liền tới Thịnh Quang, nhưng mà anh không nghe điện thoại.”
Dụ Cảnh Hàng nói: “Em đang ở đâu?”
Tề Chân nói: “Em ở đại sảnh dưới lầu.”
Dụ Cảnh Hàng mềm nhẹ nói: “Anh đang họp, chờ anh ba phút.”
Anh không cúp điện thoại, Tề Chân liền nói: “Thật ra cũng không sao, em ngồi một lát là được, chờ lát nữa có thể em sẽ gọi taxi đi ăn lẩu nướng BBQ, bệnh em khá hơn rồi, cũng không khó chịu lắm, nhưng mà giờ này có thể……”
Cô nói một đống lớn, kỳ thật hơi xấu hổ vì đã quấy rầy Dụ Cảnh Hàng.
Tề Chân che lại microphone, nhỏ giọng ku ku ku: “Em mới không thừa nhận là giờ này tới kiểm tra……”
Sau lưng cô truyền đến giọng nam trầm ổn: “Bảo bối Chân?”
Tề Chân sợ tới mức xù đuôi, cô quay lại thấy ngài Dụ đứng ở phía sau, dáng người thẳng, mặc âu phục sơ mi trắng, có vẻ lạnh lùng giỏi giang.
Trên áo lông vũ của cô có hai quả cầu trắng xù xù, quay người lại liền lắc qua lắc lại.