Mấy năm nay kết hôn với Phương Canh, mấy năm đầu bà ấy thừa dịp tuổi trẻ, thi đậu nghiên cứu sinh của đại học Hải thành, bà ấy từ chức công việc, mỗi tháng đều xem những cuốn sách chuyên sâu, định kỳ ra nước ngoài du lịch, gia tăng kiến thức.
Bà ấy không hưởng thụ sung sướng mà tiền tài đem lại, mà là không ngừng làm chính mình trở nên càng hoàn mỹ.
Phương Canh không cho phép bà ấy nhúng tay vào việc của công ty, bà ấy liền lợi dụng mạng giao tiếp của mình, tự mình đầu tư gây dựng sự nghiệp.
Tuy rằng tiền lời không nhiều, nhưng bà ấy quen biết càng nhiều người, sinh hoạt vẫn rất nhàn dư, bảo dưỡng ra tay ngọc non mịn nhỏ dài, bà ấy thật sự sống trong nhung lụa, vắt óc tìm kế để kiếm lời.
Rất có dã tâm.
Cô dựa vào trong lòng n.g.ự.c Dụ Cảnh Hàng, thở dài nói: “Em thường xuyên cảm thấy mẹ em thật đáng sợ, em cũng không hiểu nổi bà ấy muốn cái gì.”
Dụ Cảnh Hàng cũng khiến cô nhìn không thấu, nhưng cô sẽ không cảm thấy dọa người.
Anh không phát biểu cách nhìn của mình, chỉ là bảo cô đi ngủ.
Tề Chân tủi thân nói: “Anh cũng không nói chút gì đó đi, mất công em nói nhiều như vậy.”
Cô cũng không phải muốn để anh nói xấu mẹ cô, chỉ là việc này đặt ở trong lòng, tìm không thấy người nào để nói, nhưng cô cũng không muốn chính mình thầm thì nửa ngày, ông chồng mơ màng sắp ngủ vô cùng có lệ nha.
Dụ Cảnh Hàng nói: “Anh không có cái nhìn gì đối với mẹ của em, nhưng anh tin tưởng bà ấy cũng hy vọng em vui vẻ.”
Đáp án đầy tiêu chuẩn, nghe thấy là khiến người ta hạnh phúc vừa lòng.
Trước khi ngủ, Tề Chân cẩn thận suy nghĩ, cô phát hiện thật ra cái gì anh cũng chưa nói.
Cô trở người, quyết định ngày mai không thèm để ý đến Dụ Cảnh Hàng.
Kết quả ngày hôm sau tỉnh lại cô liền quên, cố ý mặc một chiếc sườn xám* dệt kim, tuy rằng không đẹp bằng tơ lụa, nhưng vào thời điểm này mà đồ khác cũng không tốt lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-533.html.]
Váy là chuyên gia định chế.
Dụ Cảnh Hàng cố ý bảo người may xẻ tà nhỏ một chút, chỉ lộ ra cẳng chân thẳng tắp trắng tuyết.
Tề Chân mặc sườn xám màu hồng kẻ ô, bên hông còn có sợi vải rũ xuống, yểu điệu hoạt bát, đuôi ngựa buông thõng xuống, nhìn qua rất có cảm giác kết hợp giữa thiếu nữ và thiếu phụ*.
Mê Truyện Dịch
*thiếu phụ là người phụ nữ đã có chồng.
Cô xoay vòng vòng, hỏi Dụ Cảnh Hằng xem có đẹp hay không.
Người đàn ông đang làm việc, đeo mắt kính, lật một trang giấy, ôn nhu... Trả lời: “Em mặc cái gì cũng đẹp.”
Tề Chân: “……”
Cô biết bà nội Dụ thích trang phục kiểu Trung Quốc, cho nên cố ý mặc nó.
Quả nhiên vào lúc dùng bữa sáng, cô đạt được khẳng định hiếm có của bà nội Dụ.
Cô nhớ tới việc tối hôm qua, vẫn là có chút xấu hổ.
Nhưng quả nhiên giống như lời Dụ Cảnh Hàng nói, hình như không có người nào xen vào, cũng không ai dám nhìn cô.
Mấy người họ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nghiêm túc ăn bữa sáng, chờ dùng cơm xong, mấy người đi làm, mấy người đi học.
Kỳ thật ngày hôm qua đều chỉ vì gặp người nhà mới, nên mới trở về ở một đêm.
Ngày thường Dụ gia thật trống rỗng.
Sáng sớm Dụ Tử Tần bị kêu đi chạy bộ, hiện tại cả người anh ấy đều buồn ngủ, thấy dì Tứ cũng không dám liếc mắt một cái.
Kể cả anh ấy trước nay cũng chưa từng có tâm tư gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy cô lớn lên xinh đẹp, đáng yêu.