Dụ Tử Tần cảm thấy thật sự suy sụp, anh ấy đã biết Dụ Phi Nguyên nguy hiểm như vậy, còn nói vớ vẩn với cậu bé.
Thật không chịu nổi.
Thấy ông Tứ hình như có hứng thú, Dụ Phi Nguyên tiếp tục chân chó: “Chú hai còn khen bà Tứ xinh đẹp.”
Tề Chân ngây ra: “……?”
Dụ Tử Tần: “Chú Tứ, tuy rằng cháu khen nhưng cháu không phải……”
Đối diện với đôi mắt của chú Tứ, anh ấy cảm thấy có thể mình sẽ chết.
Thật ra anh ấy chỉ ghen tị một chút, lải nhải khi nào mình mới có thể tìm được một người vợ xinh đẹp.
Dụ Tử Tần và Tề Chân là bạn cùng lứa tuổi, anh ấy chỉ lớn hơn cô ba tuổi.
Mê Truyện Dịch
Nếu Tề Chân yêu đương với người đồng lứa, tuổi của Dụ Tử Tần mới thích hợp, có tiếng nói chung, mà không phải tìm một người lớn hơn mười mấy tuổi.
Anh ấy nhanh chóng “thương tổn lẫn nhau” với cậu bé, nói có sách mách có chứng: “Chú Tứ, khi nào chú nghĩ chút cách, đưa Phi Nguyên đi đi, cháu và Tử Tương đều gánh vác không nổi trọng trách này, khi nào chú muốn đổi người khác dẫn nó?”
Dụ Phi Nguyên thật tủi thân, trợn mắt há hốc mồm: “Chú Hai, sao chú lại như thế, cháu không phải đứa cháu trai mà chú yêu quý nhất sao?”
Dụ Tử Tần làm lơ nó, mặt không biểu cảm nói: “Ngài có thể thành lập cho anh cháu một đoàn đội khảo sát địa chất, có thể đưa anh ấy xuất ngoại một đường đến phd, thế ngài có thể đưa Dụ Phi Nguyên đi trước thời hạn hay không?”
Dụ Phi Nguyên và Tề Chân hai mặt ngây ngốc, cậu bé kêu lên: “Chú Hai, sao chú lại như vậy, đêm nay chú đối với Bà đa Maria không mặc quần áo trong máy tính, đều đối xử tốt hơn với cháu trai chú……”
Dụ Tử Tần càng xấu hổ: “……”
Nói dì Tứ đẹp, ban đêm ngủ không được tới một phát, cái này không phải sẽ khiến người ta hiểu lầm sao.
Dụ Cảnh Hàng nhẹ nhàng chậm chạp trần thuật: “Bada Maria.”
Là người đàn ông, anh đương nhiên biết đó là cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-531.html.]
Biểu cảm Dụ Cảnh Hàng tựa như cười, lãnh đạm nói: “Ngày mai dậy sớm chạy bộ, mấy đứa cùng nhau chạy, tinh lực tiêu xài trên việc chính, tôi để chị Lâm giám sát các người.”
Dụ Tử Tần: “……”
Dụ Phi Nguyên thật tủi thân, cậu bé cảm thấy chính mình không được người khác yêu thích, nước mắt lạch cạch rơi xuống.
Ba mẹ ở nước ngoài hưởng thụ thế giới của hai người, người trong nhà coi cậu bé như món đồ vứt tới vứt lui.
Đứa bé nhỏ luôn là mẫn cảm.
Càng bị lờ đi, càng muốn tìm cảm giác tồn tại.
Kết quả có tiểu cô nương khom lưng, ôm cậu bé một cái, giọng nói nhẹ nhàng dỗ: “Cháu đừng khóc, bà kêu ông Tứ của cháu làm bữa khuya cho cháu ăn được không, cháu muốn ăn cái gì đều được.”
Trên người cô là hương thơm của cam quýt, cánh tay trắng như tuyết.
Bà tư nhỏ vô cùng nghiêm túc an ủi cậu bé.
Dụ Phi Nguyên hít hít mũi, trong mắt cậu bé đều là da thịt trắng nõn, còn có hương thơm ấm áp.
Một lát sau.
Cậu bé rối rắm một chút, hút hút cái mũi, nghẹn ngào nói: “KFC, có thể không ạ?”
Cậu bé cũng chưa từng ăn món này, người trong nhà nói không tốt cho sức khỏe, cậu đặc biệt muốn ăn.
Tề Chân liền nói với Dụ Cảnh Hàng: “Mua KFC cho cháu nha.”
Dụ Cảnh Hàng bác bỏ: “Không tốt cho sức khỏe.”
Tề Chân mở to hai mắt, làm nũng: “Ngẫu nhiên ăn một lần cũng không sao mà.”
Dụ Cảnh Hàng im lặng nhìn cô, gọi điện thoại bảo trợ lý mua đồ ăn đưa tới.
Dụ Tử Tần cũng thật khiếp sợ.