Vì thế trước khi đi, Dụ Cảnh Hàng mang cô đến một tiệm ăn.
Tề Chân ăn không vô, cuối cùng cũng chỉ ăn một cái sủi cảo tôm cùng ba ngụm cháo.
Mê Truyện Dịch
Chồng cô liền đem cô ôm vào trong ngực, dùng tay thử độ ấm trên trán cô rồi nói: “Bảo bối lại ăn thêm một ngụm nữa có được hay không?”
Tề Chân cầm nút tay áo anh mà làm nũng: “Nếu như anh ở lại cùng em thì em sẽ ăn nha.”
Dụ Cảnh Hàng bật cười, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô.
Trước khi rời đi còn đóng gói điểm tâm sáng cho cô mang đi.
Tề Chân mang kính râm màu hồng nhạt, nửa tháo xuống nhìn anh, lông mi dày đậm.
Trong lòng Dụ Cảnh Hàng ôn nhu đến rối tinh rối mù.
Ngoài miệng anh lại bình đạm nói: “Đến trường học phải ngoan, làm việc và nghỉ ngơi đúng lúc, ăn ít đồ ngọt thôi.”
Tề Chân không để ý tới anh, cô chỉ tiếp tục chơi kính râm.
Cả người tràn đầy khí chất cần sửa trị.
Cô trở lại ký túc xá không bao lâu thì Lý Viện Viện cùng Kinh Tử đã trở lại.
Cô liền đem đồ ăn sáng đã đóng gói cho bọn họ ăn.
Lý Viện Viện ăn một cái sủi cảo tôm, mặt mày lập tức hớn hở: “Ăn ngon, tôm thịt rất ngon.”
Tề Chân chống cằm, đem một cái hộp khác mở ra cho cô rồi nói: “Nếu thích thì ăn nhiều một chút nha, anh ấy đóng gói rất nhiều.”
Biểu tình ăn cơm của Lý Viện Viện trở nên nghiêm túc, không chút cẩu thả, cực kỳ hưởng thụ mà nói: “Đúng là ăn quá ngon.”
Tề Chân: “…”
Buổi tối lúc mà Hoàng Văn Tĩnh trở về, cũng chính là lúc Tề Chân đang đắp mặt nạ nha.
Mặc váy ngủ, tóc đen rối tung, đối với gương nhỏ tỏa sáng lấp lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-512.html.]
Dùng bàn chải dọc theo độ cong của cằm, chậm rãi bao phủ lấy cả gương mặt.
Mặt nạ này không có tác dụng gì lớn nhưng mặt trên lại có rất nhiều ngôi sao nhỏ, chỉ là chơi rất vui.
Cô gái nhỏ chụp ảnh gửi cho chồng xem mặt mình dán đầy ngôi sao nhỏ, cô vô cùng chờ mong chồng đáp lại.
Ngón áp út của cô đeo nhẫn kết hôn rất đơn giản nhưng dưới ánh đèn lại hiện ra quế diệp mạch lạc tinh tế, độc đáo nhưng lại vô cùng khiêm tốn.
Hoàng Văn Tĩnh kéo kéo khóe miệng, đột nhiên nói: “Cảm ơn cậu, rất đẹp.”
Hai người Kinh Tử cũng chưa nói chuyện.
Tề Chân ngẩng đầu nói: “Ừ, cảm ơn cậu nha.”
Hoàng Văn Tĩnh hít sâu một hơi rồi lại nói: “Xin lỗi, tớ còn lấy váy cậu mặc.”
Là Kinh Tử buộc cô nói.
Ngày đó ở bên ngoài thay quần áo trở về, vốn dĩ thấy các cô đều không ở trong phòng ngủ nên muốn trộm đem váy trong bao trả lại.
Nhưng vừa vặn bị Kinh Tử bắt được.
Khả năng Kinh Tử đã sớm chú ý tới cô ấy.
Kinh Tử lại lạnh lùng nói: “Tớ không nhúng tay vào nhưng tớ hy vọng chính miệng cậu nói rõ ràng với Chân Chân, xin lỗi cô ấy.”
“Tớ là người làm chứng, khẳng định váy này không tiện nghi, tự cậu nghĩ kỹ đi.”
Hoàng Văn Tĩnh nhíu mày nói: “Tớ trở về cũng sẽ tìm cô ấy xin lỗi, cậu còn muốn như thế nào nữa?”
Kinh Tử không sao cả, cười cười đeo tai nghe lên: “Khả năng là cậu chưa thấy qua người lớn nhà cô ấy? Nhưng tớ có thể nói cho cậu biết, hiện tại tớ nhìn thấy liền biết được mấy người đó có thể đưa cậu đi ngồi tù.”
……
Tề Chân có chút ngây ngốc: “Hình như tớ chưa đồng ý với cậu?”
Hoàng Văn Tĩnh chịu đựng sự không thoải mái nói: “Thực xin lỗi là tớ lấy trộm, bên trong có chút bị căng mà hỏng rồi, nhưng đá quý ở trên cùng các thứ khác đều không bị rớt ra…”
Tề Chân không quan tâm váy chỉ là nghiêm túc nói với cô ấy: “Cậu không thể vào lúc tớ không đồng ý thì lấy trộm đồ của tớ, thế này là vô cùng không lễ phép.”