Bà nội Dụ đã tám mươi tuổi, tinh thần vẫn khỏe mạnh, cũng rất uy nghiêm.
Cô nói: “Có vấn đề nên sớm xem bệnh, sớm một chút mới tốt, thuốc cũng đã uống, không thể vội vã muốn có con.”
Dụ Cảnh Hàng đứng ở bên cửa sổ nhìn tuyết Giáng Sinh rơi xuống, khẽ ừ một tiếng.
Tề Chân cùng Dụ Cảnh Hàng trò chuyện thật lâu, thân thể ở trên tấm lót yoga.
Lẩm nhẩm lẩm nhẩm, âm thanh loli nhẹ nhàng mà mềm mại.
“Dụ Cảnh Hàng là kẻ ngu ngốc, Dụ Cảnh Hàng là người mà quỷ chán ghét, Dụ Cảnh Hàng là người đàn ông vô cùng chán ghét…”
Dụ Cảnh Hàng: “…”
Ô ô oa oa, thanh âm cứ thế vang lên.
Cô ở một bên làm động tác giãn cơ, vòng eo tuyết trắng như liễu, cổ tinh tế xinh đẹp, trong miệng tiếp tục lẩm nhẩm cái gì đó.
Tề Chân quay đầu ủy khuất, mắt to sáng lấp lánh: “Ô.”
Nhưng người đàn ông nào đó lại không hề để ý tới cô.
Tuy rằng đã tập luyện vũ đạo từ nhỏ nên thân thể vô cùng mềm dẻo nhưng kỳ thật tần suất Tề Chân tập yoga lại không cao.
Ngay sau khi kết hôn cùng chồng thì cô dứt khoát ngay cả khóa vũ đạo cũng không đi.
Bởi vì mẹ không quản được cô nha.
Một lát sau Dụ Cảnh Hàng cầm điện thoại lên, Tề Chân lại tiếp tục gào khóc đòi ăn.
Anh đem cô gái từ tấm lót yoga bế lên, mặt bị hai cái tay nhỏ chụp lại, không chịu hợp tác.
“Dụ Cảnh Hàng là tên khốn nạn, Dụ Cảnh Hàng là tên đáng xấu hổ…”
Anh nắm lấy tay cô, sau đó Dụ Cảnh Hàng hôn đôi môi phấn nộn, khiến cô không có cách nào nói chuyện.
Quần áo bị lột rơi xuống, sau đó bị người đàn ông hôn cô đến mềm nhũn như cục bông nhỏ.
Tề Chân chống thân thể anh lại, vẻ mặt ngây thơ: “Làm gì nha?”
Bị xoa nhẹ hai cái, Tề Chân liền che bụng lại: “Anh không được hôn bụng em nữa.”
Sau đó hình chữ X, bị hôn đủ, ngay cả chân cũng bị hôn.
Cô kéo cái đuôi giãy giụa muốn chạy, bị tên đó ôm vào trong lòng ngực.
Anh bất đắc dĩ, duỗi tay gãi gãi cằm cô rồi nói: “Ngoan ngoãn một chút, được không?”
Mèo con cắn ngón tay, thoải mái híp mắt, lại mềm mại làm cọ cọ nũng: “Kia, kia có thể hay không…”
“Không thể.”
Nói xong nháy mắt trở nên lạnh băng.
Trên mặt người đàn ông nào đó liền bị cắn một ngụm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-511.html.]
Tề Chân ôm thỏ bảo bảo.
Cô sửa sang lại kính râm nhỏ cho nó, còn có nút thắt của âu phục nhỏ.
Cô vợ nhỏ ôm thú bông trái lại đánh thỏ bảo bảo không đếm xỉa tới mình mà tức giận: “Chán ghét, chán ghét chán ghét.”
Dụ Cảnh Hàng: “…”
……
Gần cuối năm, Lạc Lâm Trân gọi điện thoại tới cho con gái.
Vốn dĩ Tề Chân cho rằng mẹ muốn hỏi những việc đã xảy ra trong năm, bởi vì trước kia thường như thế này.
Lạc Lâm Trân hy vọng con gái ở cùng chính mình, bởi vì cả đời này của mình chỉ có duy nhất một cô con gái này mà thôi.
Tuy rằng Tề Chân không biết những việc đó.
Nhưng mẹ chỉ là nói: “Ăn tết con đi theo bà nội hoặc đi theo con rể trong nhà, mẹ có việc cần phải giải quyết.”
Tề Chân không biết sự việc thật sự là gì nhưng nghe ngữ khí trấn định của Lạc Lâm Trân, ẩn ẩn có vẻ cực kỳ tự tin, hẳn là không phải việc gì lớn.
Trong nhà Phương Canh ăn tết luôn rất bận, hắn xuất thân ở nông thôn, đến trung niên thì đã đi định cư ở Hải Thành.
Phương Mẫn Nghi lớn hơn Tề Chân hai tuổi, khi còn nhỏ cùng mẹ sống ở trong thôn.
Sau này cha làm ăn phát đạt, cuộc sống của bọn họ cũng tốt hơn.
Đáng tiếc không được mấy năm thì mẹ cô ấy liền bị bệnh qua đời.
Qua hai năm thì cha cưới mẹ kế xinh đẹp về nhà.
Thân thích trong nhà của Phương Canh lại rất nhiều, người kỳ quái cũng không ít, chỉ là Tề Chân chưa gặp qua lần nào.
Lúc trước còn có một người đàn bà trung niên kỳ quái, giọng nói thô lỗ muốn Lạc Lâm Trân đem bảo bối gả cho con mình, còn là một thái độ cao cao tại thượng.
Nữ chủ nhân xinh đẹp hung ác cho bà ta hai cái bạt tay ngay tại chỗ. Ngón tay bà còn mang châu báu lạnh băng cứng rắn, không vì đạo lý kính trên mà nương tay.
Mặt già ngay lập tức liền sưng lên, lỗ tai vang lên tiếng ong ong, mấy chỗ bị đánh xuất hiện tia máu, chơi xấu ngồi dưới đất khóc thét.
Vì chuyện này mà Phương Canh còn mắng vợ mình một trận, cảm thấy bà quá không hiền huệ.
Không phải ngày thường rất ôn nhu sao? Lại không phải thật sự bảo gả con gái đi, huống hồ cháu trai nhà hắn cũng không tệ nha.
Bọn họ cũng rất ít khi khắc khẩu, Lạc Lâm Trân cũng lười giải thích.
Bất quá Tề Chân không biết những việc này.
Mê Truyện Dịch
Cô ăn tết cũng rất ít đi đến nhà mẹ cùng cha dượng, chỉ cảm thấy nơi đó có chút áp lực.
Lúc cô cùng Dụ Cảnh Hàng nói đến chuyện này là khi đang bị anh mang ra ngoài ăn sáng.
Ăn xong bữa sáng phải về trường để đi học.
Tới gần cuối năm, Dụ Cảnh Hàng tương đối bận rộn, cần phải đi công tác.
Cô còn phải chuẩn bị khảo thí, liền tính ở lại ký túc xá một thời gian, đã lâu không nhìn thấy mọi người nha.