Người đàn ông trêu chọc cô hai lần, cũng không thấy cô có phản ứng gì.
Thỉnh thoảng Dụ Cảnh Hàng phải chú ý đến cô mọi lúc mọi nơi, anh còn mang theo cho cô một bình nước táo đỏ để giữ ấm.
Sắc mặt anh có chút lãnh đạm, là giận bởi vì cô không nghe lời, vì thế Tề Chân lập tức yên lặng ôm lấy vòng eo thon rắn chắc của anh để làm nũng.
Thiện Thiện ở bên cạnh nhìn đến mức lên men, hơn nữa hai mắt còn vô cùng thèm thuồng, chua lòm khiến khuôn trở nên mặt vặn vẹo, phảng phất giống như là con cá hầm ở trong nồi cải chua.
Dụ Cảnh Hàng dỗ Chân Chân uống nước táo đỏ.
Thiện Thiện bị bà nội đánh lên lưng một cái, bà xoa eo: “Nhìn cái gì vậy? Mau nhét tròng mắt của cháu lại cho bà.”
Thiện Thiện lập tức phàn nàn liền: “Ngày bái tế ông nội, bà nhìn Chân Chân mà xem, cả ngày cứ…… Dính lấy anh rể của cháu, rồi nũng nịu, bây giờ mọi người trên mạng đều nói chị ấy là công chúa hạt đậu Hà Lan, ông nội mà nhìn thấy chắc chắn sẽ tức giận.”
Bà nội véo lấy vỗ tai của cô ấy, ân cần dạy bảo: “Ông ấy sẽ mừng rỡ đến mức có thể rụng cả răng, thật sự nghiêm túc đi đến nhìn mặt ông ấy, ông nội cháu mới không vui.”
Bà nội lại tịch thu di động của Thiên Thiên: “Trong ngày bái tế ông nội, cháu nghịch điện thoại làm cái gì chứ, có hiểu cách tôn trọng ông nội hay không vậy?”
Thiện Thiện: “……”
Tế bái xong, bà nội bảo tất cả mọi người cứ đi trước, bà sẽ ở lại nói chuyện với ông nội một lát.
Mê Truyện Dịch
Tề Chân muốn lưu lại, nhưng lại bà cụ cầm lấy tay cô, rồi lắc đầu.
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-483.html.]
Bà nội phủi đi những vết bụi bặm ở trên bia mộ của ông nội, sau đó bà nở nụ cười với ảnh chụp.
Chu Lương Viện nói: “Chấn Hoa, Chân Bảo của chúng ta đã lấy chồng rồi, ông phải phù hộ cho cháu nó được hạnh phúc cả đời đấy.”
Mái tóc của bà nội đã biến thành màu bạc, bà mỉm cười dịu dàng: “Lúc nó mới sinh ra nó chỉ lớn như vậy, Triệu Viễn và Lâm Trân đang bận rộn làm việc, chỉ có ông là người quan tâm nó nhất, cả ngày ông cứ ôm con bé vào lòng đấy.”
“...... Ông đi ơ đầu kia rồi, không biết ông có còn nhớ nó không, hàng năm tôi đều mơ thấy ông hỏi tôi cơ thể của Chân Bảo có khoẻ không, ăn cơm có ngon miệng hay không.”
Bà lại nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy ông chứ từng rời đi, ông vẫn luôn ở bên cạnh tôi.”
Trên ảnh chụp là một người đàn ông tuấn nhã trê tuổi, trên người ông mặc một bộ âu phục màu trắng, nở nụ cười ấm áp với Lương Viện của ông.
……
Khi bà nội bước ra khỏi khu mộ, sắc mặt của bà vẫn rất bình tĩnh, thậm chí bà trừng mắt nhìn Thiện Thiện một cái: “Tại sao bà không lấy di động của Chân Chân đi?”
Thiện Thiện là một chiếc máy chiến, không phải đèn cạn dầu.
Khi còn nhỏ còn véo cho khuôn mặt của Chân Bảo sưng lên.
Ỷ vào tính cách của Chân Chân vô cùng tốt, nên con nhóc c.h.ế.t tiệt kia mới muốn làm gì thì làm.
Thiện Thiện tranh luận với bà đến mức gà bay chó sủa, bà nội cũng phát giận: “Muốn cướp! Thì cướp, không cần cướp con bé cũng cho bà.”
Lúc này Chu Bỉnh đang nói chuyện với Dụ Cảnh Hàng, tuy nói rằng anh cũng không được coi là thương nhân, nhưng trên căn cơ anh vẫn được xem là người kinh doanh như cũ.