Tề Chân bị Dụ Cảnh Hàng ôm ra khỏi rạp chiếu phim, cái đuôi bị nhét ở trong lòng n.g.ự.c anh, hu hu hai tiếng.
Nét mặt của hai cô gái kia không phải quá đẹp, nếu không phải Dụ Cảnh Hàng ở bên người cô, Tề Chân cũng không biết phải làm sao.
Nhưng cô rất tức giận.
Hai fan hâm mộ điện ảnh kia, nhìn giống như tự do không bị cản trở, thật ra rất phóng đãng, cho người ta cảm giác rất không tốt.
Còn cực kỳ thản nhiên, tựa như được bọn họ mời đi tới khách sạn tình một đêm, là bởi vì anh được nhìn ra mị lực nam tính.
Tề Chân sờ sờ khuôn mặt người đàn ông, nhỏ giọng hỏi anh: “Có phải ông xã đã từng gặp loại tình huống này rất nhiều lần rồi hay không.”
Mê Truyện Dịch
Tề Chân nói: “Nhỡ đâu anh không thắng nổi sự dụ hoặc thì làm sao bây giờ.”
Cô đã từng nghe nói có minh tinh tình một đêm với fans, cũng không biết nên bình luận như thế nào.
Nhưng khi có fan hâm mộ điện ảnh tơ tưởng đến ông xã của mình, cô vẫn sẽ tức giận.
Dụ Cảnh Hàng bất đắc dĩ nói: “Anh sẽ không như vậy.”
Cô nhớ tới đôi mắt xanh và cả bộ n.g.ự.c to 36D, còn cả thân hình như rắn nước, cùng với da thịt màu mật khỏe mạnh.
Cô lấy bầu n.g.ự.c phẳng cọ cọ lên n.g.ự.c người đàn ông, đôi mắt sáng lấp lánh chờ mong.
Dụ Cảnh Hàng không cảm nhận được, còn tưởng rằng là cô mệt mỏi, để cô dựa vào trong lòng n.g.ự.c mình ngủ một giấc.
Tề Chân: “……”
Cô gái nhỏ làm nũng, lay lay cẳng chân hỏi anh: “Có người nói sinh Bảo Bảo xong n.g.ự.c sẽ trở nên lớn hơn, có phải thật sự như vậy hay không?”
Người đàn ông đã quen với tư duy nhanh chóng xoay chuyển của coi, nhưng vẫn im lặng một chút.
Anh nói: “Chắc là như vậy, anh không biết.”
Tề Chân hừ một tiếng, móng vuốt đẩy đẩy anh ra: “Anh trả lời chốc lệ, sao anh lại như vậy chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-461.html.]
Bởi vì là đêm khuya, bọn họ không có chút kiêng dè, từ con đường lớn của khách sạn đi thẳng đến phòng cho khách, cô chôn đầu ở trong lòng n.g.ự.c Dụ Cảnh Hàng không nói lời nào.
Chờ sau khi vào phòng, cô gái nhỏ nhìn anh cởi quần áo đi tắm rửa, ôm đầu gối, ngồi ở trên sô pha ku ku ku nói không ngừng.
Ông xã không để ý tới cô cũng chẳng sao.
Nhưng mà dính người, cực kỳ có có cảm giác tồn tại.
Dụ Cảnh Hàng bình tĩnh nói: “Bây giờ anh đã tin em giống cháu của anh.”
Tề Chân ngẩng đầu lên, trên mặt viết đầy nghi hoặc: “Hửm? Vì sao chứ.”
Cô gái nhỏ nâng khuôn mặt như bánh bao lên, nghiêm túc dạy dỗ anh: “Sao lại có thể so sánh bề trên với bề dưới như vậy chứ? Đây là việc không đúng!”
Dụ Cảnh Hàng không nhịn được bật cười, xoa xoa đỉnh đầu cô hôn một chút: “Ừm, em là bề trên.”
Cha Dụ xem như tuổi đã già mới có con, khiến cho tuổi tác của Dụ Cảnh Hàng và mấy người anh họ chênh lệch hơi lớn.
Cháu gái còn lớn hơn Tề Chân năm tuổi.
May mắn là trong mấy ngày tân hôn không gặp bọn họ, nếu không sẽ bị người phụ nữ mặc quần áo công sở gọi là thím, cô gái nhỏ nhất định sẽ xấu hổ đến bốc khói.
Tuổi còn nhỏ, mà thân phận đặc biệt cao.
Cô còn lớn hơn chị em dâu cùng thế hệ một vòng, con cái đều đã lên trung học.
Quy củ nhà họ Dụ còn phức tạp, không chỉ là vợ chồng cha mẹ Dụ ở Tân quốc, còn có cả gia tộc lớn ở thành phố.
Chờ sau khi học kỳ kết thúc sẽ phải trở về ăn tết, theo quy củ cũ của nhà họ Dụ, cô gái nhỏ sẽ phải ở nhà cả ngày với những người phụ nữ trung niên.
Thêu hoa, đánh mạt chược, thảo luận việc dạy dỗ con cái trong nhà, chuyện vụn vặt hằng ngày, không có ý nghĩa gì.
Một đám tiểu bối lớn tuổi hơn cô, lại đang xem điện ảnh, chơi bóng, ra ngoài đi dạo phố.
Người đàn ông đều có thể tưởng tượng ra, bảo bối của mình tâm ấm ức nhỏ yếu vô tội nhìn cảnh tượng ở bên ngoài.
Dụ Cảnh Hàng bàn bạc với cô trước: “Tết sẽ đưa em ra nước ngoài, năm nay sẽ không quay về.”