Tính cách Tề Chân không chắc chắn, phần lớn thời gian chỉ cảm thấy ôm ấp hôn hít rất vui.
Bởi vì phần cứng không tương thích, thật ra vào lúc vừa mới bắt đầu không biết mùi vị, sau đó mỗi lần đều bị đau.
Cho nên cô có chút sợ hãi, cho nên đối mặt với chuyện này sự từ chối là chiếm đa số.
Đối với người đàn ông thành thục, thật sự là muốn lấy cái mạng già.
Khách sạn có chuẩn bị bao… cao su, Dụ Cảnh Hàng ôm cô lên phía trên làm.
Ngoại trừ ngồi ở trên đùi anh hôn môi, thì chính là ở trên giường.
Cô uyển chuyển nhẹ nhàng thậm chí người đàn ông có thể dùng một tay bế lên, đứng hôn môi lại rất tốn sức, nhón chân lên không đủ.
Váy ngủ cũng không cởi, thậm chí ngay cả đồ lót cũng không có, bàn chân đi vớ trắng nhất thời cuộn lại, chậm rãi căng thẳng.
Tiếng chuông phục vụ phòng vang lên, cô sợ tới mức cả người đỏ bừng, giãy giụa muốn xuống giường.
Mồ hôi nóng bỏng của người đàn ông, tích ở trên cần cổ tuyết trắng của cô.
Dụ Cảnh Hàng khắc chế hơi thở, dỗ dành cô: “Em ngoan một chút.”
Tề Chân ừm ừm hai tiếng, run rẩy, tiếng nói mềm mại: “Nhưng mà, nhưng mà……”
Cô mới nhớ tới trước đó mình đã gọi bữa sáng, bây giờ giãy giụa muốn dậy, lại bị Dụ Cảnh Hàng nhét trở lại trong chăn.
Nhân viên phục vụ thấy nửa người trên điêu luyện lộ ra, người đàn ông mặc quần dài sắc mặt lạnh lùng đi ra mở cửa.
Trên thân thể mạnh mẽ, thậm chí có giọt mồ hôi nhỏ bé nhỏ giọt theo cổ xuống, cơ bụng rõ ràng, mùi hormone cực kỳ kích thích gợi tình.
Nói như thế nào, nhìn như là đã làm phiền chuyện tốt của anh.
Trong mắt người đàn ông là ** chưa từng biến mất, còn có sự không kiên nhẫn của sinh vật giống đực khi bị quấy rầy, giống như là băng đá khiến người ta run sợ.
Căn phòng như vậy, rốt cuộc là ai, quản gia phụ trách riêng và nhân viên phục vụ đều biết.
Nhân viên phục vụ chỉ còn sự xấu hổ.
Càng xấu hổ hơn chính là cô gái để chân trần từ trên lầu đi xuống, giống như là đạp ở trên đám mây, có chút bủn rủn không vững.
Trong đôi mắt cô ầng ậc nước mà mê mang, phiếm hồng.
Sắc mặt Dụ Cảnh Hằng rất hờ hững, bế cô lên, tay đặt lên trán nặng nề thở dài: “Sao lại đi xuống đây.”
Sắc mặt anh có chút âm trầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-453.html.]
Nhưng thật ra Tề Chân còn có thể……
Bởi vì cô thật sự đói bụng.
Gương mặt Tề Chân vẫn ửng đỏ, chỉ là vặn vẹo làm nũng: “Em đói bụng mà.”
Dụ Cảnh Hàng im lặng.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Tề Chân dính vào xe đồ ăn ở bên cạnh, mở cái nắp kim loại, ngửi mùi hương của đồ ăn toả ra.
Ừm ừm ừm, thơm quá mà.
Cô kéo cái đuôi, ngốc nghếch vểnh lên, vừa di chuyển cái đầu.
Người đàn ông ở sau lưng nhàn nhạt nhìn cô.
Bộc lộ ở trên thân thể loã lồ mạnh mẽ của anh, đôi mắt thâm thúy trầm thấp, như là sói thấy được con mồi.
Dụ Cảnh Hàng ôm cô, nhanh chóng thả lỏng người ở trên sô pha, cô bị ngộp thở.
Ánh mắt cũng mê ly đến muốn chết.
Mê Truyện Dịch
Người đàn ông hôn ở trên gò má non mịn của cô, nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm như bông của cô gái, thong thả ung dung để cô đeo áo mưa một lần nữa.
Tỉ mỉ xác nhận với cô, chất lỏng đặc sệt không thể thoát ra, cũng không có lỗ thủng.
Anh mang theo ý cười nho nhã, trầm thấp nói: “Yên tâm chưa?”
Khuôn mặt Tề Chân đỏ đến muốn chết, bên tai vang lên ù ù, cô ngại ngùng giống như bị phỏng tay quay mặt qua chỗ khác, mặt đỏ bừng giống như quả táo đỏ.
Người đàn ông hôn lên gương mặt non mịn của cô một chút, bị râu ở trên cằm anh làm ngứa, khiến cô rầm rì.
Cô đi rửa tay một chút, rồi không chịu để ý đến anh.
Người đàn ông thỏa mãn, nhẫn nại tính tình nóng nảy dỗ dành để cô vui vẻ.
Thân thể Tề Chân không tốt, nhưng anh làm thật ra rất dịu dàng, ngoại trừ nơi đó vẫn không thoải mái, thật ra những nơi khác đều rất tốt.
Cô lay lay cẳng chân một chút, đỏ mặt bơ anh đút.
Dụ Cảnh Hàng lại dùng salad và xào chiên, cùng với bánh mì nướng, kẹp cho cô một cái sandwich.
Cô gái nhỏ ăn đến phình phình hai bên má, tuyết trắng non mềm, cực kỳ nghiêm túc.
Cô bị người đàn ông ôm vào trong lòng ngực, ăn không nói lời nào, cuộn vớ trắng lại.
Tề Chân ăn rất chậm, giống như cắn một ngụm cũng rất nhỏ, giống bảo bảo hamster.