Mai Hạc Sênh nói xong, dập tắt tàn thuốc trên tay, nhếch chân lên nhìn con trai chậm rãi chê cười.
Một lát sau.
Mai Hạc Sanh: [ Mẹ của babe nhỏ, cậu ta dạy con? ]
Tề Chân: [ không đâu, con không đi tìm anh ấy. ]
Tuy rằng nhìn thấy chồng hút thuốc, hơn nữa còn lo lắng cho thân thể anh, nhưng suy nghĩ một chút, hẳn là anh vẫn còn rất tiết chế lại rồi.
Ngẫu nhiên hút một điếu thuốc cũng không sao.
Chỉ là cô cảm thấy dáng vẻ Dụ Cảnh Hàng hút thuốc, sẽ khiến cô nhớ tới một khác mặt của anh.
Mai Hạc Sênh: [ Con ngoan ngoãn quá rồi……]
Mai Hạc Sênh: [ ăn khoai tây chiên.jpg.]
Tề Chân: [ Tối hôm qua hình như anh ấy không ngủ chút nào, có thể sẽ có vấn đề không. ]
Cô cảm thấy tối hôm qua nên cho anh làm, nói không chừng anh sẽ không không ngủ.
Nhưng đây là sinh hoạt cá nhân vợ chồng, cũng không thể nói với Mai Hạc Sanh được.
Mai Hạc Sênh: [ Con yên tâm, cậu ta không sao, càng già càng dẻo dai, nuông chiều con 60 năm nữa cũng không thành vấn đề đâu. ]
Mai Hạc Sênh: [ Con phải tự chăm sóc mình thật tốt, đừng để mẹ lo lắng, dù nóng cũng không thể luôn để lộ bụng như vậy, trong nhà vẫn có chút lạnh. ]
Tề Chân: [ Con sai rồi mẹ. ]
Thật ra cô tương đối quen gọi là bà, nhưng gọi như vậy Mai Hạc Sanh sẽ không vui, nhất định phải gọi bà ấy là mẹ.
Mai Hạc Sênh: [ Mẹ và dì Chu đi shopping, có mấy bộ quần áo kiểu dáng mới mẹ rất vừa ý, cũng mua cho con nữa. Chờ bảo bối được nghỉ đông trở về ăn tết, trong nhà sẽ rất rộn rã, cha Cảnh Hàng quá buồn rồi. ]
Mai Hạc Sanh cũng hút thuốc, Dụ tổng quản của bà ấy hút thuốc uống rượu, tuổi trẻ còn bởi vì say rượu mà gây ra một vụ bê bối.
Nhưng nghĩ đến con dâu đáng yêu, vẫn không dám nói quá, sợ dọa cô.
Tề Chân có chút thẹn thùng, nhưng vẫn đồng ý.
Mê Truyện Dịch
Cô cẩn thận thăm dò, nhìn nhìn bên trong một chút.
Ngón tay Dụ Cảnh Hàng kẹp đầu mẩu thuốc lá, hiện ra chút ánh sáng màu đỏ hồng ít ỏi, làn khói màu trắng nhè nhẹ lượn lờ.
Người đàn ông lật một trang giấy, cầm di động nói mấy câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-451-troc-trung.html.]
Trong gạt tàn thuốc đã cháy được nửa điếu thuốc, cũng không biết là vì sao.
Tề Chân do dự một chút, vẫn mở cửa sổ sát đất ra.
Quản lý cấp cao ở đối diện đang nói chuyện.
Dụ Cảnh Hàng nghe thấy tiếng thì hơi nghiêng đầu, thấy anh cẩn thận đứng ở bên cửa sổ.
Cô mặc váy ngủ, mắt cá chân tinh tế lại tái nhợt, cả người đều lộ ra một loại cảm giác nhu nhược ngây thơ.
Rất nhanh người đàn ông dập tắt điếu thuốc, sương khói lượn lờ, chứng cứ phạm tội rõ ràng có thể thấy.
Cô vợ nhỏ lạch cạch lạch cạch đi vào, chắp tay sau lưng đếm số tàn thuốc ở trong gạt tàn.
Sau khi đếm xong, cô sợ ngây người, mở to hai mắt nhìn anh, nước mắt ầng ậc, nhất thời im lặng.
Quản lý ở trong đối diện nói: “Anh Dụ, đánh giá vấn đề hợp tác không lớn, nhưng muốn có lợi nhuận phong phú, chúng ta cần phải tiến thêm một bước…… Anh Dụ?”
Anh Dụ dùng giọng nói khàn khàn nói: “Bảo bối, là ông xã không đúng, chúng ta không khóc……”
Sau đó điện thoại lập tức bị tắt ngang.
Quản lý cao cấp khiếp sợ im lặng: “……”
Một lát sau, chậm rãi nâng thẳng cằm, bình phục lại tâm tình một chút.
Nhưng tâm tình sao có thể dễ dàng bình phục được!
Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên anh ta nghe thấy anh Dụ nói chuyện với người ta bằng lời nói như vậy.
Cưng chiều dịu dàng muốn chết.
Quản lý cao cấp tự nhận là trên còn có già dưới có nhỏ, mọi người trong nhà cũng đầy đủ hạnh phúc, cũng không nhiều chuyện.
Nhưng bây giờ anh ta thật sự tò mò, người này rốt cuộc là kiểu phụ nữ gì, lại có thể khiến loại đàn ông nghiêm túc lạnh nhạt như anh Dụ, mê mệt đến như vậy.
Tề Chân bị anh ôm vào trong ngực.
Người đàn ông hôn lên gương mặt cô một chút, lại bị cô chống ở trên cằm ngăn cản.
Cô tức giận thành cá nóc, không cho Dụ Cảnh Hàng hôn.
Người đàn ông hôn thật mạnh vài cái ở trên gương mặt non mịn của cô, để lại mấy dấu vết đỏ, rũ mắt xuống nhìn cô, mặc dù bận rộn nhưng vẫn ung dung.
Cô ấm ức nhìn anh, giống con mèo cụp tay, nước mắt càng thêm ầng ậc.