Ẩn Hôn Với Ảnh Đế - Chương 42:5
Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:37:29
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ấy có một động lực tốt, nhưng các ông lớn trong ngành không muốn phải phiền phức, và một số thậm chí chỉ để thư ký tới thay mặt, vì lý do này, Lục Vân đã có một chút không vui khi anh ấy thay quần áo.
Nhưng anh ấy không thể hiện ra ngoài, điều này là tất nhiên, có lòng tham là tốt, nhưng cũng phải tỉnh táo.
Trong tầng lớp của các ông lớn kia, cũng phân ra địa vị của từng người, dù vậy, mỗi một người đều khiến anh chỉ có thể ngước nhìn.
Không lâu sau, người của công ty Thịnh Quang cũng tới dự tiệc.
Người đến là cô Tôn Hướng Mân, trợ lý của Dụ Cảnh Hàng, chủ tịch của công ty Thịnh Quang.
Tuy nói là trợ lý nhưng thật ra là tổng thư ký thì đúng hơn, không cần biết thân phận này cao tới đâu, chỉ chắc chắn là đủ địa vị để tham dự.
Chỉ cần Tôn Hướng Mân lấy danh thiếp ra, thậm chí còn có trọng lượng hơn giám đốc của một công ty nhỏ như anh ấy nhiều.
Rất nhiều ông lớn đều biết tới cô ấy, dù sao cũng là trợ lý đã đi theo ngài Dụ nhiều năm.
Nghe nói những diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay cũng phải khiêm tốn trước mặt cô ấy.
Dựa vào điều này có thể thấy được quan hệ của cô Tôn ở trong tầng lớp này có bao nhiêu là rộng lớn.
Phương Mẫn Nghi đương nhiên cũng vui mừng thay.
Cô ấy có dự định sẽ tham gia vào giới showbiz, nếu có thể làm quen với Tôn Hướng Mân thì quá tốt.
Không biết cô Tôn quen biết được bao nhiêu người quản lý nổi tiếng, nhưng nghe nói ngay cả người quản lý của những diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay đều là học trò mà cô ấy dạy bảo ra.
Mọi người đều tập trung hết sự chú ý vào cô ấy, có một vài người còn sang chào hỏi, tiện thể hỏi thăm tình trạng của ngài Dụ gần đây.
Cô Tôn mang một chiếc giày cao gót, theo thường lệ, cô sang chào hỏi Lục Vân trước, đôi môi son màu đỏ đậm, mặc một bộ lễ phục bắt mắt.
Họ đang trò chuyện tán gẫu với nhau, đột nhiên Phương Mẫn Nghi bị gạt sang một bên, chen lời vào thì lại không tiện, chỉ có thể cười trừ.
Mãi đến khi Tề Chân bước chân loạng choạng, chậm chạp mang giày cao gót được một người bạn dẫn qua.
Vốn dĩ chồng cô muốn để cô mang giày quai hậu, nhưng mà Tề Chân lại cứ nỉ non không thôi, phải mang giày cao gót cho bằng được.
Dụ Cảnh Hàng nhìn gương mặt đáng thương của cô, chỉ đành cười nhẹ: “Không nghe lời gì cả, tùy em đấy.”
Chiếc váy đẹp đẽ, tinh tế và sáng bóng, đôi giày hơi bó sát khiến cho chân cô bị mài mòn, cứ mãi cảm thấy đau rát.
Giờ phải bước đi khập khiễng, về nhà chắc chắn sẽ bị ngài Dụ tức giận.
Ngược lại với cô, Phương Mẫn Nghi mang giày cao gót rất thành thạo, bước chân nhanh nhẹn, cô ấy dịu dàng nói: “Chân Chân, thấy chị cũng không chào sao.”
Cô ấy đột nhiên nhớ ra, cười khẽ: “Hôm nay em lại đến muộn nữa phải không?”
Tề Chân sau đó cũng vội vàng xin lỗi cô, đồng thời chúc cô tân hôn hạnh phúc.
Phương Mẫn Nghi khoác tay lại, thấy Lục Vân cùng với cô Tôn còn đang nói chuyện, hàn huyên qua lại, nhìn có vẻ cũng chẳng có thành ý hay nội dung gì quan trọng.
Cô ấy cả gan một phen, nở một nụ cười chẳng thèm quan tâm.
Mê Truyện Dịch
Hôm nay cô dâu mặc một bộ sườn xám trông rất đắt tiền, cầm trên tay ly Champagne, dịu dàng nói: “Làm giấy kết hôn rồi mà còn không tổ chức đám cưới, chồng của em chuẩn bị hơi lâu rồi đấy, người bình thường đúng là không sánh được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-425.html.]
Tề Chân nói: “Em cũng nói với anh ấy rồi, chỉ cần làm đơn giản một chút là được.”
Phương Mẫn Nghi cứng mặt, giật giật khóe môi, cô ấy liền nhấp một ít Champagne, điềm tĩnh nói: “Chị cũng mong chờ lễ cưới quan trọng của em lắm đấy, đừng để chị thất vọng nha.”
Tề Chân nhớ rõ câu nói này.
Tuy rằng không nói rõ, nhưng mà tình cảm nam nữ đã đi đến mức độ này rồi, ai mà không hiểu.
Ở ngoài xa, cô Tôn cũng nghe được, lông mày bỗng giật giật một chút không thể nhận ra.
Phương Mẫn Nghi đương nhiên cũng không phát hiện, cô ấy mãi nhìn theo bóng lưng Tề Chân bị bạn bè dắt đi nếm đồ ăn.
Nào là macaron, bánh tart chanh, bóng socola hình trái tim, bánh lê ngọt.
Khắp nơi đâu cũng đều là đồ ngọt, cô sợ mình ăn nhiều đến mức tiểu đường luôn rồi.
Gò má cô phình lên, gương mặt trắng như tuyết trở nên đỏ ửng, đứng trên chiếc giày cao gót, chớp chớp mắt thật vui vẻ.
Phương Mẫn Nghi siết chặt cổ tay áo, nở một nụ cười gằn.
Trong lòng cô mỉa mai Tề Chân, ăn nhiều đường như vậy kẻo lại già sớm, có người đàn ông nào lại thích một con bé không hiểu chuyện như vậy chứ.
Trong khi đó, Lục Vân đang tán gẫu với cô Tôn, liền quay sang gọi vợ mình lại đó.
……
Cô dâu lộ nét cười tinh tế, chậm rãi gật đầu chào cô Tôn.
Anh ấy cũng khéo léo cười nhẹ, giọng điệu kính nể: “Cô Tôn, trùng hợp vợ tôi cũng có dự định tham gia vào giới nghệ sĩ, công ty Thịnh Quang lại có nhiều người quản lý như vậy, hai chúng ta cũng quen nhau đã lâu, cô xem xem……”
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Cô Tôn nhìn sang, tựa như đang đánh giá khuôn mặt của Phương Mẫn Nghi, ngập ngừng một lát, nhấp một miếng Champagne rồi nói: “Xin lỗi cậu, cậu cũng biết là tiêu chuẩn của ngài Dụ đối với nghệ sĩ muốn gia nhập công ty cũng rất nghiêm ngặt, tôi nghĩ với phu nhân của cậu, sợ rằng không đạt yêu cầu.”
Gương mặt Phương Mẫn Nghi trở nên trắng bệch, giống như vừa bị dội một gáo nước lạnh, cô ấy cả giận nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy tràn đầy sỉ nhục.
Trước giờ cô ấy chưa từng bị kẻ nào mỉa mai như vậy.
Cô cứng ngắc, giật giật khóe miệng: “Không biết quý công ty có tiêu chuẩn ngoại hình như thế nào.”
Tôn Hướng Mân chỉ nở một nụ cười nhẹ, cô ấy cảm thấy Phương Mẫn Nghi rất nông cạn: “Chỉ cần cô đồng ý, bất kể ngoại hình như thế nào, công ty Thịnh Quang của chúng tôi đều chào đón cô gia nhập, nhưng mà có phát triển được hay không chỉ có thể nhờ vào vận may.”
Cô ấy còn có một ý ngầm khác, nhưng không nói nhiều, liền quay sang nói với Lục Vân: “Vị phu nhân này của giám đốc Lục như vậy, tôi sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội hợp tác với công ty Thịnh Quang hay bất kỳ công ty con nào của chúng tôi.”
Lục Vân nhíu mày, sắc mặt dần cau có: “Cô Tôn, tôi không nghĩ là phu nhân của mình có chỗ nào mạo phạm.”
Anh ấy nghiêm túc trả lời: “Hơn nữa, cô nói cũng không có nghĩa là đại diện cho cả ngài Dụ, xin cô hãy tự trọng.”
Cô Tôn đặt ly Champagne vào khay của một cậu bồi bàn bên cạnh, từ tốn nói: “Đương nhiên là không thể, nếu như ngài Dụ có ở đây, tuyệt nhiên là mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.”
Ánh mắt của cô ấy nhìn xuyên qua đám người, nhìn vào một cô bé ở góc phía xa đang chăm chú ăn điểm tâm ngọt.
Cô Tôn thở dài bất đắc dĩ, nói một câu: “Ngài Dụ cũng không phải là công chính nghiêm minh giống như trong lời đồn đại, chung quy ngài ấy cũng chỉ là một người đàn ông thôi.”