Mặt cô tái nhợt mang theo chút đỏ bừng, ngửa đầu nhìn anh.
Giọng Lạc Lâm Trân vẫn còn ở bên ngoài, có vẻ như đang nói chuyện với cha kế, giọng điệu nhẹ nhàng đến mức không giống người thật.
Hình như đang nói về chuyện chị kế Phương Mẫn Nghi, loáng thoáng nghe thấy như muốn tổ chức hôn lễ, nhiều việc phức tạp vụn vặt không phải vài phút là có thể nói xong.
Giọng bà như làm nền, m.ô.n.g lung mà mơ hồ.
Tề Chân ngửa đầu chủ động hôn cằm anh, trong sáng biểu lộ sự yêu thương của mình với anh.
Mê Truyện Dịch
Cô lại bị Dụ Cảnh Hàng ôm vào trong ngực, dựa vào lòng anh.
Cô chơi đùa cổ tay áo lạnh băng sang qúy của người đàn ông, có phần ngại ngùng.
Mẹ vẫn còn ở bên ngoài, cô vốn chỉ định... Dựa vào lòng anh một lát thôi.
Dụ Cảnh Hàng nhàn nhạt nhìn cô, không có biểu cảm gì. . . như đang nhìn một đứa bé tùy hứng.
Nhưng đáy mắt anh lại là dung túng.
Những người mới cưới nhìn nhau như vậy, sẽ luôn động tình.
Họ lại tiếp tục hôn, chậm rãi mà triền miên, Tề Chân nhịn không được nhẹ rên lên.
Cô thở hổn hển dựa vào lòng anh, vừa muốn đón lấy lại vừa không chịu cho hôn.
...
Lạc Lâm Trân vẫn đang nói chuyện, sắp kết thúc, trong lòng cũng lộ ra một cảm giác chán ghét.
Bà thuận tay đẩy cửa ra, liền thấy con gái ngồi trong lòng người đàn ông trưởng thành.
Người đàn ông chỉ có bóng lưng cao lớn, và mái tóc ngắn chỉnh tề, tùy ý ngồi ở đó, thanh thản bình tĩnh.
Còn Chân Bảo lại đang hôn môi anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-403.html.]
Cô gái nhỏ từ từ nhắm hai mắt, lông mi run rẩy không ngừng, vô cùng trúc trắc, giống như một quả táo nhỏ thẹn thùng e lệ.
Lạc Lâm Trân cứng họng, giữ cửa cẩn thận thả cửa lại, thậm chí quên cả trả lời.
Giọng nói khàn đục của Phương Canh truyền đến: "Làm sao vậy?"
Lạc Lâm Trân nhịn không được cười, hiếm khi dùng giọng điệu thản nhiên nói với ông ta: "Không có gì."
Phương Canh liền dặn dò bà: "Tính tình Mẫn Nghi nóng nảy bà cũng biết rồi đấy, trước khi kết hôn nó sẽ dẫn chồng chưa cưới đến nhà ăn bữa cơm, Lục Quân tuổi còn trẻ đã mở công ty, rất có tương lai trong thế hệ người trẻ tuổi, tương lai sau này chắc chắn sẽ rạng rỡ."
Phương Canh thao thao bất tuyệt, không ngại phiền toái: "Bà phải chiêu đãi thật tốt, không phải Mẫn Nghi thích ăn cá Squirrel sao? Nó nói bà làm ăn ngon nhất, mùi vị còn ngon hơn cả giúp việc làm, phiền phức thì cũng phiền phức rồi, bà nhớ chuẩn bị đấy nhé."
Phương Canh ho khan vài tiếng, nhổ ra một ngụm đờm, cười nói: "Còn Chân Chân nữa, đứa nhỏ này, đều đã không thấy bóng dáng đâu. Dì gì nhà họ Phương cũng từng dưỡng dục nó, hôm Mẫn nghi mang Lục Quân về nhà, nhất định cũng phải bảo nó về nhà đấy."
Lạc Lâm Trân biết chắc chắn Tề Chân không muốn về nên cũng không cần phải hỏi ý kiến con gái lần nữa.
Bà nói: "Gần đây nó bận lắm! Hai ngày nữa phải ra nước ngoài chơi rồi, lần này xem như thôi đi."
Phương Canh có chút không vui nhưng vẫn uhm một tiếng, nhấn mạnh: "Đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày đầu tiên của Quốc Khánh, bà nhớ nhắc nhở nó đấy."
Lạc Lâm Trân ôm cánh tay, giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng trên mặt lại vô cùng hờ hững: "Hai ngày trước tôi có đến công ty đưa cơm và quần áo cho ông, thư ký nói ông đi họp..."
Phương Canh nói: "Tôi thấy rồi! Bà vất vả rồi."
Giọng Lạc Lâm Trân nhẹ nhàng hiền lành: "Uhm, ông cũng đừng để mệt quá nhé!”
Phương Canh không tập trung uhh hai tiếng, giọng điệu có chút chậm chạp.
Chờ lúc Lạc Lâm Trân cúp điện thoại, vào cửa chính phòng bao, Tề Chân đã như không có gì bắt đầu uống nước hoa quả.
Môi cô gái nhỏ có hơi hồng nhuận, mở to hai mắt không nói lời nào, giống như một con mèo ngơ ngác, cụp đuôi xuống, bị tiếng đóng cửa dọa sợ giật b.ắ.n lên.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẹ một cái rồi lại hạ đôi mắt to xuống, vô tội mờ mịt, cố gắng che dấu sự khác thường của mình.
Dụ Cảnh Hàng nhìn cô cười, vẻ mặt tự nhiên bình thản không nhìn ra dấu vết gì.