Có lẽ Lạc Lâm Trân sống cũng rất tốt, ngày nào cũng đăng những món trang sức, châu báu lên mạng xã hội, còn cả những món đồ xa xỉ hay là những buổi trà chiều với những người bạn hay đánh bài cùng bà.
Kể khổ với cô trong tin nhắn nhiều như vậy, sau khi được trả lời nhiều quá thì bà không tìm đến con gái nữa.
Cô do dự một chút, chạy xuống vườn hoa, khoác áo khoác nghe điện thoại.
Giọng của Lạc Lâm Trân vẫn hay như vậy, bao giờ cũng rất nhã nhặn.
Mẹ nói: “Mẹ sắp đến cửa chung cư của con rồi, có mang cho con chút đồ ăn với đồ dùng, tan học thì về đây.”
Tề Chân nghĩ một chút rồi nói: “Con đã chuyển ra ngoài ở rồi, mẹ không cần đến đâu.”
Bà mẹ nhăn mày, do dự một chút, để chiếc túi sang ghế phụ, hỏi cô: “…. người trên tạp chí, có phải là con không?”
Tề Chân ngơ ra, hỏi bà: “Tạp chí gì cơ?”
Lạc Lâm Trân thở phào một hơi, tựa vào lưng ghế: “Dì Khương của con hay thích theo dõi tin tức trong giới giải trí, lúc uống trà chiều…. cũng hay nói đến.”
Bà vốn không thích theo dõi những tin tức trong giới giải trí.
Lạc Lâm Trân nói: “Mẹ thấy ở trên trang đầu của tạp chí, có ảnh ảnh đế đưa vợ đi dạo trung tâm thương mại, năm ngón đan vào nhau, tạp chí còn bảo hai người rất ngọt ngào, là một cô thiên kim, mẹ cứ thấy giống con gái mẹ.”
Sắc mặt Tề Chân hơi kém, mấp máy môi, thẳng thắn thừa nhận: “…. đúng là con.”
Lạc Lâm Trân không nói gì một lúc rất lâu.
Qua một lúc, bà mói nói: “Tan học xong mẹ đến đón con đi ăn cơm.”
Hai người chưa nói xong đã cúp điện thoại rồi.
Tề Chân chớp chớp mắt, cầm điện thoại đi lên lớp.
Cô gọi điện cho Dụ Cảnh Hàng, mắt nhìn xuống mũi chân của mình: “Mẹ em muốn đến đón em đi ăn cơm, anh không cần bảo trợ lý của anh đến đón em nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-393.html.]
Dụ Cảnh Hàng nói: “Chú ý an toàn nhé, có thể đưa mẹ em đến Vinh Bảo Hiên.”
Tề Chân ‘ừm” một tiếng.
Tan học xong Lý Viện Viện hỏi cô có muốn đi ăn tối cùng không, Tề Chân lắc đầu rồi nói: “Thôi, mẹ tớ đang đợi tớ.”
Cô nói cho Lạc Lâm Trân vị trí của tòa nhà dạy học, chiếc xe BMW màu đỏ của bà dừng ở trước đó.
Mê Truyện Dịch
Lạc Lâm Trân với Tề Chân rất giống nhau, 22 tuổi bà sinh cô, đến bây giờ đã hơn 40 tuổi. Bà chăm sóc rất tốt, nói bà 30 tuổi cũng có người tin.
Chỉ là chú trọng chi tiết hơn con gái bà, so với Tề Chân có chút phúng phính thì trên mặt bà không có nhiều thịt như vậy.
Chiếc cổ thon dài, trắng nõn, đuôi mắt hướng lên trên, khí thế rất lớn, đôi môi đỏ như lửa vậy, đẹp vô cùng.
Tính một chút, có lẽ bà cũng chỉ hơn Dụ Cảnh Hàng có vài tuổi.
Lý Viện Viện chào Lạc Lâm Trân, bà chào lại cô một cách rất nhã nhặn xong thực sự khiến cô thấy kinh ngạc.
Cô chưa bao giờ nghe Tề Chân nhắc đến mẹ mình, cũng không ngờ rằng bà lại là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Lúc bà còn trẻ chắc chắn còn khiến người ta mê mẩn hơn vậy.
Lạc Lâm Trân biết con gái không chịu được gió, nhìn sắc mặt cô không tốt nên bà cũng chỉnh điều hòa xuống mức gió thấp nhất.
Bà hỏi Tề Chân: “Dụ Cảnh Hàng đâu?”
Tề Chân cúi đầu nói: “Anh ấy có chuyện, bảo con đưa mẹ đến Vinh Bảo Hiên.”
Lạc Lâm Trân cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rất lạnh: “Con nói với bố và bà nội con, nhưng lại giấu mẹ. Đúng là con gái tốt mà mẹ nuôi dạy ra đấy.”
Tề Chân: “Không phải mẹ sống rất tốt sao?”
Lạc Lâm Trân ban đầu gả cho Tề Triệu Viễn, ngoài là tình đầu của nhau ra thì cũng không thể thiếu một nguyên nhân là nhà họ Tề có tiền.
Sau đó bà mới phát hiện ra rằng mình đã quá ngây thơ, vì nhà họ Tề giàu có đến mức nào đi chăng nữa thì đều nằm trong tay của bà Tề hết rồi.