Anh nói: "Gửi định vị cho anh."
Tề Chân không biết nói gì, . . . Chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu gửi định vị.
Ra khỏi quảng trường, các cô còn định đi đến một quán thịt nướng đêm khuya gần đó để ăn, Tề Chân thấy xe nhà mình đã đỗ ở một vị trí dễ nhìn thấy.
Cô quay đầu nhìn các bạn, xin lỗi nói: "Chồng mình đến đón mình về rồi! Mình phải về nhà trước đã."
Tề Chân hỏi Kinh Tử: "Cậu có muốn anh ấy đưa cậu một đoạn về hay không? Bây giờ đã khuya rồi."
Kinh Tử nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Dụ Cảnh Hàng, còn có áp lực vô hình, ở trước mặt anh ngay cả mặt của Tề Chân cũng không thể cầm.
Ngoại trừ Tề Chân ra thì tất cả mọi người đều biết ham muốn chiếm hữu của chồng cô rất mạnh.
Cô sờ mặt mũm mĩm của Lolita, dỗ dành nói: "Cậu đi đi, mình còn muốn ăn thịt nướng, qua đường nhớ để ý nhé."
Tề Chân chào tạm biệt họ, nhẹ nhàng đi đến mở cửa xe Bentley.
Mọi người mơ hồ nhìn thấy bên trong có người đàn ông cao to cầm túi xách cho cô, lại cúi đầu hôn cô vài giây.
Hai người nói ngắn gọn một câu rồi chồng cô nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Có nữ sinh thốt lên: "Oa..."
Nữ sinh áo tắm ren ghen tị nói: "Oa...... Chúng ta vẫn nên đi ăn thịt nướng đi."
...
Tề Chân vẫn mặc áo hoodie antisocial màu trắng đục của cô, ở trong xe không an phận.
Sau khi Lolita bị Dụ Cảnh Hàng hôn, yên tĩnh một lúc lại bắt đầu ca hát.
"Trong bóng đêm đều nhớ anh, phụ lòng rốt cuộc là sai lầm của ai a a a a!"
Xe từ từ thắng lại.
Dụ Cảnh Hàng lấy một thanh sôcôla từ trong ngăn kéo ra, nhét vào miệng cô.
Người đàn ông sờ mặt cô, ý bảo cô im lặng.
Tề Chân mở to hai mắt, tiếp tục nghiêm túc ca hát: "Hu hu hu! Hu hu, hu hu hu hu ~ ừ hu!"
Dụ Cảnh Hàng: "..."
Trung tâm thương mại này cách nhà cũng không xa, Tề Chân hơi say, được anh ôm ra, váy dài màu xám có hơi ngắn trong tư thế này.
Tề Chân dựa sát vào lòng anh, hơi thở xen lẫn mùi rượu và mùi sô cô la: "Chồng à hu hu hu a!"
Dụ Cảnh Hàng dẫn cô vào trong phòng khách, cúi đầu bịt miệng cô lại.
Người đàn ông trưởng thành đè cô gái nhỏ lên tường cửa, chờ lúc cô ngửa đầu nhìn anh, mang theo chút dựa dẫm và quấn quýt như trẻ con quấn lấy cha mẹ chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-384.html.]
Mê Truyện Dịch
Anh cúi đầu bắt lấy đôi môi mềm ngọt như hoa quả của cô, môi lưỡi quấn lấy nhau, tuy không kịch liệt, nhưng có chút động tình.
Mấy ngày rồi bọn họ không làm gì.
Cô như một đứa bé, mới vừa kết hôn mấy ngày nên có chút hứng thú với chuyện xxx này, quấn quýt đòi hỏi anh, nhưng càng về sau lại càng bớt hứng thú, rất nhanh bị mất tập trung.
Ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới, trêu chọc vài lần lại trốn tránh, dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, cắn ngón tay nói gì cũng không chịu đồng ý.
Khẽ hôn xong, ánh mắt Tề Chân lấp lánh, lại muốn mở miệng.
Dụ Cảnh Hàng có chút bất đắc dĩ, dạy dỗ cô: "Không được phép hát hò gì nữa nhé."
Cô có chút oan ức, uể oải cụp đuôi.
Chẳng lẽ cô hát không hay thật sao?
Dưới váy dài có cảm giác tê dại một cách kỳ lạ.
Ánh mắt cô mê ly nhìn Dụ Cảnh Hàng, cắn môi kêu rên.
Áo hoodie antisocial trên người cô bị cuốn lên một nửa, nổi loạn một cách đáng thương.
Cô thở gấp bị đè lên trên bờ tường, mặt đỏ ửng đặt lên cổ người đàn ông, hơi thở lên lên xuống xuống, thái dương cô đầy mồ hôi mịn.
Bàn tay đeo nhẫn cưới của anh khẽ vuốt ve má cô gái nhỏ, cúi đầu hôn cô.
Trong lúc quấn quýt triền miên, cô cảm thấy có hơi đau, nhưng xúc cảm mềm mại trên môi đã vô hiệu hóa cảm giác khác lạ và sự khó chịu của cơ thể lúc đầu.
Tựa như có gì đó nhắc nhở cô.
Tề Chân bỗng mở to hai mắt, như ẩn chứa cả hồ nước mùa xuân, không còn chút sức lực.
Lolita nhìn anh, uất ức cắn môi: "Có phải... Anh không mang bao không?"
Chuyện vợ chồng, đêm nay lại lộn xộn như vậy, váy dài xếp ly nhăn nhúm lật lên tận trên mắt cá chân.
Người đàn ông trưởng thành kín đáo cũng quên mất.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh, nước mắt lưng tròng nói: "Vậy anh ra ngoài nhé."
Sự tự chủ của Dụ Cảnh Hàng vẫn ổn, nhưng lại không thể cưỡng lại được sự hỗn loạn này.
Cơ thể anh không hề thả lỏng được chút nào.
Anh vừa thở gấp bên tai Tề Chân, vừa dỗ cô: "Ra. . . Hay không, em yêu."
Cô trong sáng thẹn thùng, lại mang theo chút khờ dại lớn mật.
Cho dù đàn ông khắc chế tốt đến đâu cũng khó mà không trầm luân trong đó, không thể nào thoát khỏi được.
Tề Chân bắt đầu quay tới quay lui, nước mắt đang xoay vòng vòng, thừa nhận trong đầu mình là pháo hoa trắng xóa.
Thiên sứ nhỏ và ác ma nhỏ đang đánh nhau một trận, gần như bất phân thắng bại.