Là Kinh Tử ở gần đó phát hiện ra không đúng nên bơi nhanh qua kéo cô quay lại.
Tề Chân dựa vào lòng Kinh Tử, hoảng hồn: "Hu hu hu, suýt chút nữa thở không nổi rồi."
Mấy nữ sinh khác đều vây xung quanh, mồm năm miệng mười quan tâm hỏi thăm cô, còn có người cho cô uống một chút nước ấm và toffee.
Thực ra Tề Chân không việc gì nhưng người khác quan tâm nên cô vẫn lịch sự đáp lại.
Một cô gái bất ngờ hỏi cô: "Cậu thật sự kết hôn rồi sao?"
Tề Chân không biết cô ấy nên vẫn gật đầu.
Cô gái kia nói: "Mình còn tưởng cậu nói đùa chứ! Hoa khôi của khoa kết hôn, có lẽ sẽ có một lượng lớn nam sinh đau lòng c.h.ế.t mất. Đám học trưởng Đảng lại còn nói xấu chồng cậu."
Nữ sinh mặc áo tắm ren tán thành: "Đúng đấy, hơi quá đáng rồi! Lại còn nói chồng cậu là loại thương nhân trung niên vừa lùn vừa xấu, chỉ biết tặng quà để lấy lòng gái trẻ."
Đối với việc này, Tề Chân hoàn toàn mù mờ.
Đầu tiên, cô không biết rằng mình là hoa hậu của khoa.
Tiếp theo, từ đâu mà biết chồng cô vừa lùn vừa xấu?
Kinh Tử biết được sự thật không tiện nói chuyện, chỉ nghe Tề Chân giải thích: "Chiều cao của anh ấy... Không tốt sao?"
1 mét 88 còn xem là thấp à?
Vậy cô có thể là Chu Nho... ?
Kinh Tử không biết có nên nhắc nhở cô hay không, nói chuyện kiểu như vậy người ta sẽ cảm thấy không thể hiểu được.
Nhưng cũng không thể đứng lên cãi cọ nào là chồng tôi không lùn không xấu, có cảm giác như đang chuyện bé xé ra to, dù sao cũng không có ác ý gì.
Tề Chân nói: "Hơn nữa, anh ấy không xấu."
Mấy nữ sinh kia nhìn thoáng qua, rồi đưa mắt nhìn nhau, cũng không nói tin hay không.
Đối với người không quen, Tề Chân có hơi hướng nội, cũng không giải thích quá nhiều.
Mấy nữ sinh kia mời cô tối nay cùng đi hát xem phim.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-382.html.]
Tề Chân cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều năm, cũng không kết giao bạn bè nhiều, hơn nữa mấy nữ sinh này lại còn quan tâm lo lắng cho cô lúc nãy, do dự một lúc rồi cô vẫn đồng ý.
Các cô đến gmail ở quảng trường ăn cơm, rồi dẫn Tề Chân cùng nhau dạo phố nói chuyện phiếm.
Thực sự rất đơn giản để có một mối quan hệ tốt giữa các nữ sinh với nhau.
Tuy vẻ ngoài Tề Chân xinh đẹp, nhưng tính cách không hung dữ mà nhẹ nhàng lại có hơi hướng nội.
Vì đều là sinh viên, việc cùng ăn uống trong một nhà hàng có thể tiêu tốn một hoặc hai trăm mỗi người, cho nên họ liền đến ăn ở một cửa hiệu món ăn Quảng Đông lâu đời.
Tề Chân đi theo họ vừa ăn vừa nói chuyện, miệng đầy thức ăn phồng lên, nghe về bộ phim buổi tối.
Bạn áo tắm ren nói: "Bộ phim đầu tiên Hoắc Hải Nguyên vào vai chính ôi chao, ai, ơi, tuy mình không phải fan của anh ấy nhưng vẫn muốn xem một chút."
Một nữ sinh khác che miệng nói: "Không phải nói Dụ Cảnh Hàng có cảnh đặc biệt sao, chỉ khoảng hai ba phút. Mình đoán nhiều người đến xem vì điều này."
Tề Chân ho khan hai tiếng: "..."
Đúng là cô hoàn toàn không biết gì.
Kinh Tử vỗ lưng cho cô: "Sao lại bị sặc, cậu cẩn thận một chút nha."
Cô ấy gắp cho Tề Chân một miếng bào ngư.
Bạn áo tắm ren cười hì hì nói: "Chắc chắn, mình nghe nói anh ấy đóng vai khách mời chú của Hoắc Hải Nguyên! Mình sắp bị c.h.ế.t cười rồi."
《 Nhà có chú trường 》 là một bộ phim hài.
Vai nam chính do Hoắc Hải Nguyên đóng là người song tính, ban đầu thích một sinh viên thể thao, sau đó lại thích hoa hậu giảng đường trong trường. Dù đường tình khá lận đận nhưng yêu đương lại rất hết mình. Tổng cộng trước sau thích hơn mười mấy người, tất cả đều vì đủ thứ lý do kỳ lạ không bệnh mà biến mất.
Dụ Cảnh Hàng được trang điểm, cộng thêm kỹ thuật diễn, mặc một bộ quần áo có thương hiệu lòe loẹt.
Nhưng một thực tế rất khác với vẻ ngoài thời thượng của anh là vai chú nhỏ mà anh đóng là một thành viên của gia tộc phong kiến lớn.
Vì thân phận công tử nhà giàu của Hoắc Hải Nguyên, hoa hậu giảng đường ham mê lợi ích đã đồng ý qua lại với anh ta.
Chú nhỏ quăng năm triệu tiền mặt lên trên bàn, mỉm cười nói: "Cô không xứng với cháu tôi, hãy chia tay cháu tôi đi, năm triệu này sẽ là của cô."
Hoa hậu giảng đường nhanh chóng nói tiếp: "Tình yêu của tôi chỉ đáng giá năm triệu thôi sao?"
Chú nhỏ nói: "Sáu triệu."