Nhạc công đối với sư phụ Bạch Nguyệt Quang không phải là tình yêu, chỉ là sự ngưỡng mộ khi còn là một đứa bé nghèo túng.
Tân hoàng chưa từng thật sự toàn tâm toàn ý yêu đương, xem một nữ nhân quý trọng như bảo bối.
Cho nên theo quan điểm của đạo diễn Tào Lượng, có lẽ cuộc đời hào hùng của hắn còn cần có thêm những sắc thái khác nữa.
Dụ Cảnh Hàng không phải là nhạc công, nhưng anh có một chút giống với nhạc công.
Đều là đàn ông lạnh nhạt, khôn ngoan, cũng bình tĩnh và tỉnh táo như nhau, đặc điểm riêng như vậy khiến cho họ rất khó tìm được một người phụ nữ để yêu nhau.
Lão thái thái Tào thấy vợ của anh, so với trong tưởng tượng càng khác hơn nữa.
Là một cô gái nhỏ rất ngây ngơ rất xinh đẹp, lúc nhìn chống, trong mắt cô có chút quyến luyến chân tình, tay nhỏ đeo nhẫn cưới được anh nắm lấy.
Tuy là cả hai đều không nói chuyện với nhau, nhưng có thể nhìn ra được họ thật sự yêu nhau rất nhiều.
Tào Lương cười: "Cảnh Hành, đã rất lâu không gặp cậu rồi đấy, gần đây thấy cậu quảng bá trên chương trình ( bên ngoài cánh đồng bát ngát ) rất bất ngờ nha, đến lúc đó chiếu phim nhớ cho bà một vé công chiếu lần đầu nha."
Dụ Cảnh Hàng cười: "Tất nhiên rồi."
Đạo cụ của phim ( Cười Hỏi Thương Sinh ) vẫn còn được giữ lại, hiện tại thậm chí còn để trưng bày nữa, nếu Dụ Cảnh Hàng cần thì tất nhiên là không thành vấn đề, đồng thời đạo diễn Tào Lương còn vì Tề Chân mà tìm rất nhiều bộ váy kiểu dáng khác nhau, tất cả đều chưa từng xuất hiện trong bộ phim.
Nhưng mà tóc của cô không đủ dài, cần đội bộ tóc giả.
Đạo diễn Tào Lương tự mình hóa trang cho cô, bện kiểu tóc, cài trâm hoa, giữa trán được điểm một đóa hoa, là kiểu tóc của thiếu nữ trẻ.
Cô cũng trò chuyện với Tào nãi nãi một lát, về việc vặt hằng ngày của tổ kịch năm đó.
Lúc quay phim Tề Chân còn rất nhỏ, là đứa nhỏ còn chưa biết cái gì cả.
Cho dù có đưa tin gì đó, thật ra cô cũng sẽ không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-356.html.]
Tào nãi nãi nói, có một cô gái nhỏ diễn vai phụ thích Dụ Cảnh Hàng, mỗi ngày đều đưa hoa đưa bữa sáng cho anh nhưng không dám nói cho anh biết, cho nên bữa sáng luôn luôn là trợ lý thấy thức ăn nguội lấy ăn.
Khi cô cuối cùng lấy hết dũng khí tỏ tình thì tất nhiên là bị Dụ Cảnh Hàng từ chối.
Hắn rất không lịch sự, từ chối lạnh nhạt: "Rất xin lỗi, tôi không có cảm giác với cô."
Cô gái hiểu lầm anh mỗi ngày ăn đồ ăn sáng của mình vậy mà không biết xấu hổ như vậy, tức giận đến mức hất sữa đậu nành trong tay hết lên mặt anh. Dụ Cảnh Hàng không tránh được hết, bị đổ đầy người.
Mê Truyện Dịch
Cuối cùng trợ lý đi ra nói rõ ràng mọi chuyện, anh cũng không so đo với cô gái kia.
Tào nãi nãi cười rộ lên, Tề Chân cũng phì cười.
Cô mặc một chiếc váy ôm n.g.ự.c màu xanh lam, trên tay phủ lụa trắng như tuyết, giữa mày là đóa hoa chu sa màu đỏ, hai chiếc khuyên tai có vẻ ngoan ngoãn mà không thật sự yên tĩnh.
Cô gái nhỏ ôm trên tay một đóa hoa dại, hé miệng cười với gương trang điểm, trông như là nàng tiên bên sông.
Trong lòng như có một con nai con, nhảy bùm bùm loạn xạ.
Tề Chân nhớ lại từ khi mình còn nhỏ, ngồi khoanh chân ở trước TV, nhìn chằm chằm màn hình.
Trong TV nhạc công mặc váy dài xanh lá, bịt mắt g.i.ế.c địch trong đêm mưa, lúc mỉm cười b.ắ.n ngược đàn cổ, tiếng đàn leng keng bàng bạc tiếng đàn dần chấm dứt.
Thích khách ngã vào trong làn mưa, hắn chỉ cần tùy ý chuyển động đốt ngón tay, phát ra nốt nhạc cuối, dư âm lượn lờ không dứt.
Hắn đùa bỡn quyền bính, mưu đồ bí mật soán quyền đoạt vị, g.i.ế.c địch trong vô hình, nhưng sự phong độ, dịu dàng và ấm áp của hắn cũng làm cho người ta vô cùng mê muội.
Bởi vì tà áo quá dài, lúc cô đi bị vấp ngã một chút.
Ở khúc gấp hành lang của thành phố điện ảnh, cánh tay cô gái được người giữ chặt.
Tề Chân ngước mắt nhìn hắn, ngây người vài giây rồi cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.