Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ẩn Hôn Với Ảnh Đế - Chương 31:3 Tróc trùng

Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:06:14
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Viện Viện châm chọc cô: “Lại đụng chạm vào chỗ nào nữa đây hả em gái? Chị không hiểu, bọn em tươi trẻ đáng yêu để làm gì mà lại đi đụng chạm đến Dụ Cảnh Hàng, bộ có quan hệ gì với bọn em sao?”

Tề Chân tủi thân nói: “Không có, em chỉ là khen ngợi anh ta thôi mà.” Lý Viện Viện không còn biết nói gì, cũng không biết quan tâm là vì ai nữa.

Dụ Cảnh Hàng là ông chủ của Phong Thản Tri, địa vị cao không thể tả, vậy mà lại chịu nhục cùng đứng song hành với Phong Thản Tri.

Nếu bạn nói với mặt trời rằng, độ sáng của ngài và bóng đèn nhà bạn cũng không có gì khác biệt, thì mặt trời cũng chỉ mỉm cười và kêu bạn cút đi, làm gì có chuyện khen bạn rằng ‘cục cưng thật sự rất ngoan nha’ được chứ!

Nhưng đây cũng chỉ là giả thuyết, địa vị của Dụ Cảnh Hàng cao như vậy, kỳ thực cũng không có hứng thú để ý mấy việc này.

Hội trường Đại học S rất rộng rãi, chiều cao từ trên xuống hơn chục mét, chỗ ngồi của sinh viên được sắp xếp từ cao xuống thấp vây theo hình dạng của phòng, trên đài diễn thuyết còn sắp xếp cả vị trí cho dàn nhạc chuyên dụng. Lần này Dụ Cảnh Hàng đến Đại học S diễn thuyết cũng mời đến dàn nhạc giao hưởng lớn.

Sinh viên ngồi đầy hết hơn phân nửa hội trường, kỳ thực có rất nhiều nam sinh đến, so với tưởng tưởng hoàn toàn khác nhau. Không giống như đại nhạc hội của Phong Thản Chi, chiếm đa số đều là nữ sinh.

Mê Truyện Dịch

Cô mặc một chiếc váy kẻ sọc màu đỏ, mang tất cuốn biên màu trắng, cùng giày da màu nâu sẫm, tóc buộc đuôi ngựa hai bên. Cô luôn cảm thấy mặc dù đông người như vậy nhưng nói không chừng Dụ Cảnh Hàng vẫn có thể thấy được cô.

Dụ Cảnh Hàng rất thích cô trang điểm theo phong cách như vậy, mỗi lần nhìn thấy đếu phải đem cô bế lên đùi ôm, kề trán vào rồi gọi cô là Chân Bảo với giọng trầm thấp.

Một lát sau độ sáng của đèn được hạ xuống. Cô mơ hồ có thể nhìn thấy được những hạt bụi bay lên khi ánh đèn flash rọi qua, cả hội trường trở nên yên tĩnh. Có tiếng bước chân đều đều từ xa tiến lại gần, một người đàn ông mặc âu phục với vẻ bình thản ung dung bước vào, tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai nổ vang lên.

Vai Dụ Cảnh Hàng rộng, thắt lưng hẹp, tóc ngắn được chải đơn giản. Áo sơ mi trắng sang trọng bên trong, phía trên túi tiền của âu phục cài một chiếc bút máy hiệu Parker, toát lên vẻ thư sinh và ung dung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-313-troc-trung.html.]

Vẫn là thân ảnh quen thuộc nhưng khí chất hoàn toàn khác so với cuộc sống vợ chồng, vừa lạnh lùng vừa xa xác. Khi ánh đèn chiếu rồi đến trên người đàn ông, cả hội trường phút chốc bỗng nhiên yên tĩnh, sau đó tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay vang lên, gần như *tuyên truyền giác ngộ.

*Nguyên tác: 振聋发聩 (zhènlóngfākuì): tuyên truyền giác ngộ.

Tề Chân chú ý thấy mọi người xung quanh đều đứng lên vỗ tay, Lý Viện Viện kích động đến sắc mặt đều đỏ lên, ngay cả hô hấp cũng nặng dần. Chờ người dẫn chương trình mời mọi người ngồi xuống, Dụ Cảnh Hàng đeo microphone lên sau đó một chất giọng giàu từ tình truyền đến.

Anh đề tay ra hiệu im lặng, trong phút chốc mọi người đều im lặng. Dụ Cảnh Hàng mỉm cười hỏi mọi người một câu hỏi: “Trường khi bắt đầu buổi diễn thuyết, tôi có một câu hỏi rất đơn giản, các bạn nghĩ điều bình thường là gì?”

Người bên cạnh liền vội vàng đưa tay, Dụ Cảnh Hàng phóng ầm nhìn qua, liền mỉm cười nói: “Bạn ở hàng ghế phía sau cô gái mặc váy đỏ.”

Lý Viện Viện siêu cấp kích động, cảm thấy bản thân thật sự quá may mắn! Cô ngồi trong một đám đông người như vậy mà vẫn có thể bị nhìn thấy!

Lý Viện Viện lau tay đổ đầy mồ hôi, lắp bắp nói: “Tôi, tôi cho rằng bình thường là sẵn sàng trở nên bình thường, chỉ cần bạn dám theo đuổi những điều bạn muốn trong cuộc sống thì ai cũng không tầm thường.”

Dụ Cảnh Hàng đứng dưới ánh đèn, khí chất ung dung cũng thật lợi hại: “Tôi nghĩ mọi người đối với định nghĩa về “bình thường” sẽ không giống nhau. Theo tôi mà nói, định nghĩa về “bình thường” chính là cuộc sống của tôi.”

Có ngời dưới khán đài hét lên: “Anh không có điểm gì là tầm thường hết!”. Sau đó là tiếng thét chói tai nối tiếp nhau vang lên.

Giọng nói Dụ Cảnh Hàng rất nhẹ nhàng, đeo microphone nói: “Bình thường là trên thế giới này, vũ trụ này, bao gồm tất cả mọi thứ ngoài nguồn gốc. Từ ‘lực’ được nhắc đến một cách mơ hồ trong tác phẩm dài của tác giả John Steinbeck, tất cả mọi thứ đều được sinh ra từ sự chồng chéo của các lực lượng, phát triển vô tận và trở về với cát bụi

“Người quyền lực nhất là sản phẩm của sự đan xen của các lực lượng, tạo ra lực lượng không thể bị ngăn chặn. Từ đó trở đi, không ai là phi thường, nhỏ đến mức kết quả đan của các lực lượng không có khả năng làm bất cứ điều gì, giống như mọi tổ chức, mọi quyền hành. Sinh ra là bình thường, dó đó mà bình đẳng.” Tề Chân: “….”

Loading...