Chồng yêu: [Có thể, nhưng mà bé con sẽ rất ghé mẹ nó đó.]Tề Chân tủi thân: [thôi quên đi.] Cô đi vào trong 10 phút, sau đó mang que thử thai ra. Tề Chân: [Hai vạch….]. Tề Chân thấp thỏm không yên đến đòi mạng: [Một cái đậm, một cái nhạt, là sao đây?]. Cô chỉ nghe nói có hai vạch là sẽ có thai.Chồng yêu: [Thì là có khả năng mang thai, chờ anh trở về rồi sẽ đưa em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.]Cô có chút mơ hồ, tim đập thình thích vậy mà vẫn không ra được kết quả, hơn nữa anh sao lại lý trí như vậy chứ.Chồng yêu: [Làm sao vậy?]
Tề Chân không để ý đến anh nữa. Cái ông chú này đâu có biết cô đang tâm tình buồn bã không yên, sao cứ trầm tĩnh và thản nhiên như vậy. Lúc ở trên giường có thấy bình tĩnh như thế này đâu? Khi thân thể chặt chẽ gắn kết, anh cúi đầu hôn lên môi cô, còn dùng sức động tình như vậy, bcs bị vỡ ra người chịu tội chính là cô.
Tề Chân càng nghĩ càng khổ sở, tức giận lau nước mắt.Lý Viện Viện cũng bị cô dọa sợ: “Có sao?”
Tề Chân cúi đầu buồn bã: “Mình không biết.” Lý Viện Viện nhìn đến màn hình di động đang sáng của Tề Chân.
Chồng yêu: [Chuyển khoản.]Chồng Yêu: [Cục cưng đừng nóng giận được không? Đều là lỗi của chồng.]
Lý Viện Viện liếc mắt một cái liền cảm nhận được một thế giới đầy ác ý. Tề Chân nhận chuyển khoản của anh rồi trả lại cho anh 250 tệ.
Chồng yêu ngọt như đường: [Cục cưng thật là ngoan.]
Tề Chân: …..Hừ! Cô khoanh tay, đem toàn bộ mấy vạn tệ anh vừa mới chuyển khoản quyên toàn bộ vào một app quyên tiền từ thiện, coi như tích đức. Cầu mong vạn vạn lần đừng có mang thai, sau này cô nhất định để Dụ Cảnh Hàng thay đổi sang thương hiệu bcs khác.
Nhưng khi gần đến cuối tháng mà kỳ kinh nguyệt của cô vẫn còn chưa đến, Tề Chân gấp đến sắp trọc đầu. Mặc dù cô không thường xuyên tính ngày, hai tháng liên tục không có cô cũng đều rất bình tĩnh, nhưng mà lúc đó chưa có cuộc sống vẫn chưa có tình dục.
Khả năng thật sự phải đợi Du cảnh Hàng về nhà mang cô đi khám phụ khoa, đúng thật là đáng xấu hổ mà. Dụ Cảnh Hàng đang trong quá trình tuyên truyền cho phim , lịch trình trở lại Thượng Hải (Hải Thành*) ban đầu là đầu tháng 10, nhưng sau khi trao đổi cùng phía nhà trường thí quyết định dời buổi diễn thuyết sang tháng, tình cờ việc này lại rơi vào giai đoạn cuối học kỳ nên sẽ ý nghĩa sẽ càng sâu sắc hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-312-troc-trung.html.]
Tương đối mà nói lịch trình cũng rất chặt chẽ, cũng chỉ có thể trở lại Thượng Hải và ngày diễn thuyết.
Mê Truyện Dịch
Tề Chân yêu cầu Dụ Cảnh Hàng diễn thuyết ở B Đại vào thời điểm anh mới hơn hai mươi tuổi. Khi đó anh còn chưa lấy được ba giải vàng trong nước nhưng anh đã được đề cử và có giải thưởng quốc tế, đó là thời anh bao hồng nhất.
Lúc đó video clip ra rất sớm nhưng chất lượng hình ảnh so với hiện tại thì không rõ ràng và sắc nét bằng, một bài diễn thuyết không quá dài nhưng khí thế thì vô cùng mạnh mẽ. Đối mặt với những câu hỏi sắc bén của nhóm sinh viên Đại học B, chàng trai trẻ luôn đưa ra được những câu trả lời ấn tượng sâu sắc, rất có phong độ, lời nói rất chặt chẽ và trôi chảy.
Tề Chân đương nhiên cảm thấy như vậy rất là đẹp trai, kỳ thực Dụ Cảnh Hàng hơn hai mươi tuổi càng giống anh thời còn là thiếu niên hơn, không lạnh lùng bộc lộ sự xuất sắc của mình nhưng nhìn vào cử chỉ giơ tay nhấc chân có thể thấy được sự sắc sảo cùng tự tin.
Bây giờ không phải là không có điều đó nhưng Dụ Cảnh Hàng của hiện tại còn ít thể hiện và khó đoán hơn, làm người ta không thể nắm bắt được, luôn bình tĩnh và ẩn giấu khí thế của mình.
Tề Chân đang suy nghĩ, lần anh anh sẽ dùng chủ đề gì?
Buổi diễn thuyết là hai ngày sau, Thiệu Khang đã nhận được ba vé dù không phải là ở hàng ghế đầu, nhưng cũng là đối diện sân khấu nên cũng không có gì bàn cãi. Đến hôm đó thì trực tiếp đưa vé mà vào hội trường.
Người đến xem rất nhiều, đông đúc và hỗn loạn, bốn phía đều là tiếng nói chuyện ồn ào, ngay cả bên ngoài hội trường cũng có rất nhiều sinh viên vây quanh, thậm chí còn có vài sinh viên đầu cơ bán những bé họ đã lấy được.
Hội trường của Đại học S chỉ có thể được 6 nghìn người, nhưng cung không đủ cầu. Tề Chân cảm nhận được không khí rầm rộ sôi nổi chưa từng có bao giờ, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy có chút chua chát giống như là bị ăn phải cả kg chanh.
Cô nói lên cảm nghĩ, dáng vẻ thở dài: “Chúng ta trực tiếp đến Đại học S, khả năng cũng sẽ giống như thế này thôi.”