Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ẩn Hôn Với Ảnh Đế - Chương 26:2

Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:05:26
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dụ Cảnh Hàng mỉm cười một chút, xoa xoa gò má của cô: “Không sao.”

Tề Chân lại hôn anh, anh ôm lấy mái tóc tơ lụa của thiếu nữ nhẹ nhàng vỗ về, chậm rãi hôn lại.

Thân thể thân mật tiếp xúc, di chứng chính là cả hai thực tủy biết vị*.

*thực tủy biết vị: nghĩa đen là khi ăn tủy cảm thấy mùi vị ngon nên muốn ăn tiếp lần nữa, nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó 1 lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó nữa.

Anh lưu luyến cơ thể của thiếu nữ trẻ tuổi, cô như một dòng nước xuân, tinh tế ôn nhu, mang theo sự ngượng ngùng của người con gái mới nếm thử tình dục, lại lớn mật ngoan ngoãn.

Bọn họ kết hợp, đều có lực hấp dẫn trí mạng với đối phương.

Áo sơ mi trắng đắt giá rơi trên mặt đất, còn có áo khoác và cổ tay áo.

Bàn tay mềm mại của thiếu nữ rũ xuống bên mép giường, ngón chân trắng hồng nhịn không được chậm rãi cuộn tròn lên, lại theo hơi thở nhè nhẹ mà thả lỏng ra, trong cổ họng là tiếng kêu rên như mèo con, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.

Phía dưới bàn tay anh là da thịt tinh tế căng chặt, thuộc về người con gái trẻ tuổi mảnh mai.

Sắp đến buổi chiều, Dụ Cảnh Hàng mới từ trên người cô đứng lên, nhưng mà Tề Chân câu lấy chân anh không cho đi.

Tóc dài hỗn độn rơi trên gối, tiểu cô nương vô tội đáng thương nhìn anh, cắn ngón tay.

Cô hỏi Dụ Cảnh Hàng: “Có phải anh bị muộn giờ rồi không?”

Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn: “Ừm.”

Cô từ phía sau ôm lấy anh, lả lướt mềm giọng: “Trần Ngạo sẽ tức giận sao?”

Anh cúi đầu viết tin nhắn, nhàn nhạt nói: “Cậu ấy nói muốn nhìn thấy em.”

Tề Chân: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-262.html.]

Anh đưa điện thoại cho cô xem.

Mê Truyện Dịch

Trần Ngạo: [ Được nha lão Dụ, càng già càng dẻo dai, ở tuổi này mà còn rất kéo dài. ]

Trần Ngạo: [ Khi nào đó cậu đưa bảo bối tiểu yêu tinh của cậu đến đây cho tôi nhìn xem. Đem người đàn ông mê mệt đến không biết trời đất, hận không thể c.h.ế.t trên bụng của cô ấy. ]

Dụ Cảnh Hàng im lặng: [……]

Trần Ngạo: [ Bên này của tôi cũng không có việc gì, lát nữa trực tiếp đi sân bay. ]

Dụ Cảnh Hàng: [ Cô ấy thấy tin nhắn của cậu, sắp khóc rồi. ]

Trần Ngạo nhanh chóng đánh chữ nói: [ Ai, em gái, tôi là một kẻ thô lỗ, em đừng so đo với tôi, tôi tự phạt ba cái bạt tai, em đừng khóc nha. ]

Dụ Cảnh Hàng: [ Ừm, thật ra không khóc. ]

Trần Ngạo: [ Mẹ nó? ]

Trần Ngạo lại cảm thán: [ Vậy thì tính tình vợ cậu cũng thật tốt. Người kia của nhà tôi liền không được, vừa tức giận là phải lấy vàng bạc châu báu cung phụng, nếu không cô ấy có thể trực tiếp đổ chậu phân lên đầu của tôi.]

Dụ Cảnh Hàng đánh giá: [ Thô tục, ồn ào. ]

Tề Chân bụm mặt, kéo kéo cánh tay của anh: “Anh đừng trở về nha.”

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, nhìn Dụ Cảnh Hàng: “Vậy buổi tối anh mới đi sân bay à?”

Dụ Cảnh Hàng bất đắc dĩ nói: “Ừ.”

Tề Chân nâng mặt, có hơi ngượng ngùng, lắc lắc cánh tay rắn chắc của anh làm nũng nói: “Vậy anh mau giúp em chuẩn bị hành lý đi, em muốn ngủ một lát, được không? Được không?”

Khi cô cầu xin người khác thích cầm lấy tay lắc, nghe nói là di chứng lúc còn nhỏ không cho uống sữa.

Sau này lúc cô cầu xin người lớn, đều có thói quen cầm lấy tay mà lắc.

Loading...