Sau đó anh lại tiến vào giới giải trí, anh cũng dựa vào nhân mạch của chính mình, mà không phải như mọi người đồn đãi là dựa vào cha mẹ.
Lúc anh quay bộ phim đầu tiên là lúc anh còn đang học đại học, diễn một vai phụ.
Bộ phim kia dường như fans của Dụ Cảnh Hàng đều có xem qua, nhưng Tề Chân lại không.
Thiện Thiện liền cười nhạo cô, hi hi ha ha: “Đây là bộ phim mà anh ấy được đạo diễn lớn khai quật tài năng, chẳng lẽ em thật sự giống như người qua đường, cho rằng tác phẩm thành danh của nam thần là 《Cười Hỏi Nhân Sinh 》?”
Tề Chân trợn tròn đôi mắt, trong lòng yên lặng kinh ngạc.
Chẳng lẽ không phải sao?!
Chỉ là cô nỗ lực ra vẻ bình tĩnh, nghiêm túc giáo dục Thiện Thiện nói: “Sao em lại không biết được, em chính là bà Dụ nè.”
Thiện Thiện cảm thấy cuộc đời đã rất u ám.
Việc ở nhà bà nội xem như kết thúc viên mãn, Dụ Cảnh Hàng cũng có công việc của chính mình cần phải hoàn thành, so sánh với người vợ vẫn đang đi học, anh đã có được hình thức sinh hoạt tương đối ổn định.
Chỉ là có thêm Tề Chân, sinh hoạt của anh lại có điểm khác trước.
Nói tóm lại, so với việc từ những ngày tháng ồn ào náo động của tuổi thiếu niên, trở về cuộc sống bình tĩnh, những ngày tháng bây giờ đã trở nên càng thú vị hơn.
Những fans cố chấp vẫn chờ ở cửa tiểu khu như cũ, bởi vì internet quá mức phát triển, đến mức fans của Dụ Cảnh Hàng chỉ tăng không giảm, may mắn an toàn của tiểu khu rất tốt, không để người vào trong.
Dụ Cảnh Hàng hỏi thăm ý kiến của Tề Chân, trực tiếp kêu chị Tôn lái xe tới đón người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-254.html.]
Bà nội còn muốn giữ bọn họ lại một đêm, Tề Chân lại vội vã về nhà. Cũng không biết bọn cô muốn làm cái gì.
Bà nội trêu chọc cô: “Bảo bối gả ra ngoài, muốn chồng chứ không cần bà nội rồi.”
Tề Chân hôn vài cái trên mặt bà nội, làm nũng nói: “Cháu thích nhất là bà nội, qua hai ngày nữa cháu lại đến chơi với bà!”
Sau khi về đến nhà, Tề Chân liền quấn lấy chồng đi phòng chiếu phim, nói Dụ Cảnh Hàng lấy dvd ra để xem.
Đó là bộ điện ảnh của rất nhiều năm trước, gọi là 《 Bỏ lỡ 》.
Bộ phim nói về câu chuyện tình yêu bình thường, cam chịu thương tổn, đi ngược lại mục tiêu của mình.
Vai Dụ Cảnh Hàng đóng là người bạn học yêu thầm nữ chính - Tôn Kiện.
Bởi vì anh lớn lên quá đẹp trai, cho nên đạo diễn đeo cho anh một mắt kính dày nặng, đổi cho anh một kiểu tóc cứng nhắc, ở trên mặt vẽ vài cái nốt đen.
Mê Truyện Dịch
Hình ảnh của bộ phim đầy thật thà mộc mạc, khi cậu viết chữ lưng có chút còng, nữ chủ Tưởng Vân từ ngoài cửa đi tới, bên tai thiếu niên đỏ lên, cúi đầu làm bộ đang nghiêm túc viết chữ, lúc phản ứng lại, Tưởng Vân đã cầm bài thi đi rồi, trên giấy bị bút vẽ ra một vòng rất sâu.
So với thời kỳ anh ở cấp 3 nhuộm tóc bạc, dáng vẻ bướng bình lạnh nhạt, hình tượng này có vẻ càng thêm bình dân.
Bởi vì có bạn học nói xấu Tưởng Vân, cậu đỏ bừng cổ cường ngạnh cãi cọ vì nữ chủ, thậm chí vào chập chiều đánh nhau với người ta, gọng kính nát mất một nửa, cậu cúi đầu dùng tay áo trộm lau nước mắt, chậm chạp đứng lên, đẩy xe đạp đi, gặp thoáng qua nam nữ chủ.
Tuy rằng phim chiếu không nhiều lắm, nhưng Tề Chân vẫn đau lòng như cũ.
Cô nắm tay Dụ Cảnh Hàng, mềm lòng nói: “Anh thật đáng thương, rõ ràng lớn lên đẹp trai như vậy, thế mà bọn họ lại cảm thấy anh khó coi.”