Lại nói, sinh xong không dưỡng, đó chẳng phải là muốn bước vào vết xe đổ của Lạc Lâm Trân sao. Bà nội thà rằng để Tề Chân thành thục hiểu chuyện hơn một chút lại tính.
Tề Chân lại nghiêm túc nói với bà nội: “Thật ra chồng cháu rất muốn có con, tuy rằng anh ấy không nói với cháu, cho nên cháu nghĩ muộn nhất là tốt nghiệp đại học cũng nên có. Dù sao tuổi anh ấy cũng có chút lớn.”
Thiện Thiện vừa răng rắc ăn bim bim, vừa kích động nói: “Vậy hai người tranh thủ thời gian đi.”
Chờ đến khi đứa bé sinh ra, cô ấy chính là dì của con nam thần, đây là kiểu hạnh phúc gì!
Tề Chân mờ mịt nhìn cô ấy.
Đề tài riêng tư của con gái kết thúc, bà nội đem Thiện Thiện đuổi đi, hơn nữa nổi trận lôi đình với Chân Chân: “Muốn đứa bé cũng phải là chính cháu muốn, cháu có hiểu hay không!”
Lúc ăn cơm chiều, rốt cuộc Tề Triệu Viễn cũng về tới.
Ông ấy luôn luôn vội vội vàng vàng, đại khái ăn không hết một bữa cơm lại phải đi, một đống tuổi, ông ấy trước nay đều có tình cảm mãnh liệt đối với những hạng mục nghiên cứu đó mà người bình thường không thể nào sánh bằng.
Ông ấy cũng đã khá lâu không gặp con gái, ông ấy ôm Tề Chân và bà nội, lại hỏi việc học tập của Thiện Thiện, liền thấy Dụ Cảnh Hàng mặc tạp dề bưng thức ăn lên bàn.
Mê Truyện Dịch
Người đàn ông thân hình cao dài rắn chắc, mặc tạp dề của bà nội Tề, ngược lại có vẻ ôn nhuận tiêu sái, có cảm giác của người đàn ông gia đình.
Dụ Cảnh Hàng thấy ông ấy, cũng ôn hòa mỉm cười nói: “Chào thầy.”
Tề Triệu Viễn gật đầu, nắm lấy tay Chân Chân nói: “Công việc bận không? Cậu còn phải chăm sóc Chân Chân, thật sự vất vả cho cậu rồi.”
Dụ Cảnh Hàng uhm một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chân Chân là vợ của con, không có gì vất vả.”
Trên bàn cơm dường như rất hoà thuận vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-243.html.]
Tề Chân phát hiện tài nấu nướng của Dụ Cảnh Hàng thật sự rất tốt, nghiêm túc mà nói thì nấu ngon hơn cả bà nội, bày biện và hương vị đều như quán ăn.
Cô ở phía dưới bàn ăn chậm rãi vuốt ve một chút chân Dụ Cảnh Hàng, mặt đỏ ửng.
Dụ Cảnh Hàng có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn cô, duỗi tay bắt lấy mắt cá chân của cô, đầu ngón tay anh đều là xúc cảm tinh tế căng chặt của thiếu nữ.
Sau đó liền đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải đôi mắt nặng nề của thầy giáo.
Tề Chân còn không biết điều đó, lại để anh bắt lấy đôi chân mềm mại của mình, ở trong lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh cuộn ngón chân lại, có chút cảm giác ỷ lại của trẻ con.
Bố vợ đổ đầy ly rượu trắng, ôn hòa nói với anh: “Cảnh Hành à, lại nói tiếp, sau khi tốt nghiệp thì cậu khi nào nhuộm tóc bạc trở về thế?”
Tề Chân mang vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu: “Anh nhuộm qua tóc bạc khi nào thế?”
Bố vợ dường như hứng thú rất cao, từ trong túi lấy ra mấy bức ảnh: “Nha, bức ảnh hồi cao trung, hôm nay bố đặc biệt mang đến, dù sao cũng là chuyện cũ của Cảnh Hành.”
Tề Chân chậm rãi mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn Dụ Cảnh Hàng.
Trên ảnh chụp cũ là người thiếu niên nhuộm tóc bạc, sắc mặt lãnh đạm hờ hững, bên người đi theo một đám cả trai lẫn gái trang điểm theo trào lưu, cậu ta ngồi ở chính giữa xe thể thao, trong tay còn có một điếu thuốc, đặt ở bên môi chậm rãi hút.
Dường như cậu ta đối với việc bị chụp chẳng hề để ý, thậm chí bên môi còn có chút nghiền ngẫm cười lạnh.
Trên mặt thiếu niên tóc bạc không chút để ý viết rõ: Chụp lén tôi, cậu c.h.ế.t chắc rồi
Tề Chân có chút vô tội nhìn anh, lén lút thu chân lại.
Đây không phải đại ca đánh nhau ẩu đả siêu tàn nhẫn của xã hội sao?
Dụ Cảnh Hàng: “……”