Bà hòa ái cười rộ lên, giọng cũng không còn khoan dung: “Con bé làm sai điều gì cũng không thể trách nó được.”
Dụ Cảnh Hàng nói: “Con biết rồi.”
Bà lại nói: “Cha mẹ Chân Chân đã ly hôn rồi nên thật ra không có cảm giác an toàn, tuổi bà đây cũng không thể bảo vệ con bé vĩnh viễn, con nhớ kỹ phải che chở con bé cả đời. Không thể để con bé chịu khổ.”
Dụ Cảnh Hàng bỗng nhiên nở nụ cười, ôn hòa nói: “Con đã biết.”
Bà nội nhắm mắt gật gật đầu, chậm rãi thở dài rồi chậm chạp đứng lên nói: “Ăn cơm thôi. Ba Chân chân không chừng lại về muộn rồi, chúng ta không cần đợi nó.”
Bà nội cười ha ha nói: “Vẫn còn thiếu món sườn xào chua ngọt, con bé thích ăn lúc còn nóng để bà đi làm ngay.”
Bà để Dụ Cảnh Hàng ngồi chờ, bảo anh xem TV, không đợi Dụ Cảnh Hàng nói chuyện thì liền hùng hùng hổ hổ chạy vào nhà bếp, bắt đầu phên mắng chửi của ngày hôm nay. “Hai đưa sao lại thành ra thế này?! Nhặt sau thành như vậy sao? Tề Thiện?!”
“Lại có chuyện gì liên quan tới cháu nữa vậy a!!” Thiện Thiện cảm thấy bản thân thật là xúi quẩy. Tối hôm qua bà nội nói cho cô biết tin tức anh rể chính là Dụ Cảnh Hàng…..Làm cô không thể ngủ ngon suốt cả một đêm, sáng nay bà nội lại dùng loại giọng điệu vô cùng than nhiên nói cho cô biết Dụ Cảnh Hàng muốn đến đây. ------------- Làm cho cô không chỉ có ngủ không ngon, mắt lộ quần thâm vô thần, đầu tóc chưa gội, mặc bộ đồ ngủ màu hồng thô tục, ngồi trên mặt đất như các bà thím bán rau ngoài chợ, cô gái nhỏ trong lòng phải quỳ xuống đất khóc rống.
Vô tình Tề Chân lại tỏ ra rất ngoan ngoãn, cúi đầu cẩn thận nhặt rau một cách tỉ mỉ, hoàn toàn không cùng có ý định trò chuyện cùng cô. Dù đã quen nhưng Thiện Thiện vẫn giận thật. Chuyện kết hôn cùng thần tượng của cô chẳng lẽ không thể nói cho cô biết trong bữa sáng hay sao!
Tề Thiện: “Ê! Nói chuyện với chị đó, chị kết hôn cùng nam thần của em sao không nói sớm cho em biết.”
Tề Chân vô tội ngẩng đầu, chậm rì nói: “Vì sao phải nói cho em biết, bạn cùng phòng của chị chị còn chưa nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-233.html.]
Mê Truyện Dịch
Tề Thiện: “exm???” Nhưng mà cô có thể làm gì chứ, chỉ có thể chịu đựng thôi. Khi dễ vợ nam thần trước mặt anh ấy là không được. Ngàn vạn lần cũng không thể để nam thần biết hồi nhỏ cô thường hay ăn h.i.ế.p Tề Chân.
Tuy Tề Thiện nhỏ hơn Tề Chân 2 tuổi những hành vi và tác phong rất nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Dường như đem cánh tay mập mạp đầy thịt của tiểu Chân Chân cắn đến đỏ vài cái, nhưng mà xúc cảm thật sự rất tốt nên nhịn không được mà lại cắn thêm vài lần.
Hơn nữa Chân Bảo cũng đâu có tức giận, chỉ biết ngây ngốc nhìn cô hỏi cô vì sao lại cắn mình. Ô ô ô, có phải cô sẽ biến thành fan đầu tiên bị Dụ Cảnh Hàng đánh c.h.ế.t không? Tề Thiện lâm vào tâm trạng vô cùng lo sợ dẫn đến làm việc không chuyên tâm, rau củ lựa chọn sơ sài, cái tốt cái xấu đều vứt bỏ…. so với Tề Chân làm cũng không khá hơn bao nhiêu.
Toang, toang thật rồi, cô đang ngồi trên đống chanh cao cao. Nhà bếp bị làm cho hòng bét, bên cạnh chân Tề Chân còn nửa chai Coca bị cô lặng lẽ đem nhét dưới ghế.
Thiện Thiện đứng lên, hợp tình hợp lý cáo trạng, giành lại phần thắng: “Chị ấy uống Coca! Lạnh, uống hết nửa chai.”
Bà nội liền chống nạnh quay đầu nhìn Tề Chân, chuẩn bị phiên mắng chửi ngày hôm nay. Lời vừa nói ra thì ngay cả Dụ Cảnh Hàng cũng bước vào, thờ ơ nhìn Tề Chân ôm gối ngồi trên băng ghế nhỏ.
Tề Chân vô tội nhìn anh, cắn ngón tay cái không nói lời nào, thản nhiên cúi đầu tiếp tục nhắt rau. Dụ Cảnh Hàng lại cười cười, có chút bất đắc dĩ.
Thiện Thiện: Aizzz, mình toang thật rồi, mình còn tự mắng mình, đúng là [một vạn từ c.h.ế.t tiệt].
Dụ Cảnh Hàng chỉ mỉm cười với bà nội.” Để cháu làm cho.”
Bà nội trừng mắt nhìn Tề Chân, lại ngượng ngùng nói: “Sao lại làm phiền cháu được chứ? Hơn nữa cháu là người Thủ Đô, đồ ăn ở Hải Thành có thể cháu sẽ không biết, cứ để bà làm cho.”
Dụ Cảnh Hàng hạ mắt chậm rãi xắn tay áo, nói: “Có làm cho cô ấy ăn vài lần, Chân Bảo còn nói rất được.”
Thiện Thiện cảm thấy tốt hơn, vừa ôm n.g.ự.c vừa thở.