Ngày hôm sau tỉnh lại, cô thấy cuộc đời không còn gì để luyến tiếc nữa.
Tề Chân nghĩ chắc chắn mình sẽ bị mẹ chồng ghét, cô mặc váy ngủ, ôm gấu bông ngồi trên giường, đột nhiên cô thấy cuộc đời sao lại âm u đến thế.
Đến cả lúc ăn sáng và ăn trưa cũng chẳng vui lên nổi.
Dụ Cảnh Hàng dậy sớm nấu bữa sáng cho cô, bánh Waffle với sốt dâu tây và việt quất. Được rưới quanh chiếc bánh là một lớp kem và bơ được phết thành hình cánh hoa.
Anh còn làm cả trứng ốp lết vì sợ cô đói.
Lúc ăn sáng cô vẫn không vui, cánh hoa cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô cầm chiếc dĩa lên chuẩn bị ăn cơm, Dụ Cảnh Hàng vuốt mặt cô, cảm giác rất nhẹ nhàng.
Cô vợ nhỏ của anh lại bắt đầu khóc rồi.
Chồng cô vội vàng cởi chiếc tạp dề ra, bế cô ngồi lên đùi mình, lấy giấy ăn lau nước mắt cho cô rồi hỏi: “Sao thế, có gì không vui à?”
Tề Chân: “Em dậy muộn, liệu mẹ chồng có ghét em không?”
Dụ Cảnh Hàng bây giờ mới phát hiện ra những ám ảnh hồi nhỏ ảnh hưởng đến cô nhiều đến mức nào.
Anh lau nước mắt cho cô, dịu dàng dỗ dành: “Không đâu, anh bảo mẹ là công ty cho chuyện gấp.”
Nhìn Tề Chân mở to mắt ra nhìn anh, có vẻ cô không sợ như thế nữa. Đôi mắt đỏ ửng đầy vẻ thắc mắc, giống như một chú thỏ nhỏ rất dễ dỗ dành vậy.
Anh cúi đầu nhìn Tề Chân, thấp giọng dịu dàng nói: “Hơn nữa mẹ chồng thích những cô nàng ăn nhiều cơ, Chân Chân của chúng ta có phải không? Hửm?”
Tề Chân buồn bã cắn vài miếng, cô thấy mình như đang nhai rơm vậy.
Nhưng mà, nhưng mà hình như nó hơi ngon.
Bánh waffle vậy mà còn có nhân quả hạch nữa, thêm bơ vào ăn ngon quá, việt quất cũng tươi thật.
Mê Truyện Dịch
Ăn thêm vài miếng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-167.html.]
5 phút sau.
.... huhu yêu luôn rồi.
Cô ăn hết bữa sáng.
Sau đó thì hai người lên máy bay đi Tân Quốc. Không bất ngờ chút nào, hai người bị chụp được rồi.
Cho dù có cố tình lên máy bay cuối cùng rồi nhưng vẫn có người nhìn thấy.
Dụ Cảnh Hàng che chắn cho vợ rất cẩn thận.
Tề Chân đeo khẩu trang, kính râm, đội mũ lưỡi trai, thả tóc ra, che cả nửa mặt.
Bởi vì chuyến bay không phải chuyến bay đường ngắn nên quần áo cũng khá là rộng rãi. Ngoài tay ra thì cô chẳng lộ ra miếng da nào cả.
Trong lúc lên máy bay cô gái nhỏ được anh ôm chặt trong lòng, đầu tóc rối hết cả lên, giống như đống rơm vậy.
Nhưng người Hoa ở Tân Quốc vốn đã rất nhiều mà chuyến bay đó lại là chuyến bay nội địa, khí chất và ngoại hình của Dụ Cảnh Hàng đều rất đặc biệt, vật nên vẫn dễ bị phát hiện ra thôi.
Chỉ là nói một cách tương đối thì các hành khách đều là người có văn hóa, chăng ai đến gần làm phiền cả. Nhưng việc bị người khác lấy điện thoại chụp thì vẫn là điều không thể tránh khỏi.
Tề Chân tựa đầu vào lòng anh trong suốt chuyến bay, ngoan ngoãn vô cùng. Vì cô đeo mũ lưỡi trai nên cũng chẳng dám động đậy gì nhiều.
Cô gái nhỏ vẫn còn ngại ngùng nên không dám lộ mặt, cô cũng sợ bị quấy rầy, đến cả lúc chị tiếp viên hàng không đưa đồ ăn với nước cũng là Dụ Cảnh Hàng lấy.
Cô cũng không hề biết mình bị lên hot search. Đương nhiên rồi, vẫn không chụp được mặt cô.
#Bà xã Dụ Cảnh Hàng có thai#
Weibo chụp được Tề Chân mặc một chiếc váy dài rất rộng, tóc xõa xuống vai, được Dụ Cảnh Hàng ôm vào lòng, chỉ lộ ra đúng làn da trắng trẻo mịn màng trên cổ, sự khác biệt về chiều cao hơi lớn. Dụ Cảnh Hàng phải cúi người xuống để chăm sóc cô.
Bài đăng này có mấy chục nghìn bình luận, không qua bao lâu thì đã lên hot search rồi.
Afina007: Đi công tác ra sân bay rồi gặp vận may, hình như gặp được Du ảnh đế và vợ anh ấy [Ảnh] [Ảnh]. Người vợ ngoài ngành trong truyền thuyết, nhìn có vẻ rất trẻ, sao đã có thai được rồi chứ? [Vừa cười vừa khóc]