Dụ Cảnh Hàng trong chốc lát dừng tay một chút vì ý tưởng khác biệt thế hệ của cô, chiếc lược trên tay dừng một chút.
Tề Chân lại mở to mắt, một phát nắm được tay của anh không cho động đậy, sửa lại: "Anh không cần bôi tinh chất lên cổ với xương quai xanh của em đâu, cũng không thể che được, em có tinh chất kem mắt đặc biệt, tinh chất còn phải đi kèm với kem mắt với mát xa nữa, tinh chất mắt ở bên tay trái..."
Dụ Cảnh Hàng nhìn chai chai lọ lọ trên bàn cô, ít nhất là có mấy chục lọ, còn không giống nhau nữa, chức năng khác nhau, tầm mắt nhàn nhạt lại trở về trên người cô gái nhỏ.
Sau cả đêm, trên cổ và xương quai xanh của cô đều có dấu vết, ái muội lại hơi mơ hồ, nhưng cố tình Tề Chân nhìn qua vẫn trông giống một cô bé nhỏ thuần khiết.
Cô ngồi trên ghế tựa ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi lắc lắc cẳng chân tuyết trắng non mềm, đầy mắt đều là sự ỷ lại và yêu mến không giải thích được.
Mê Truyện Dịch
Dường như qua đêm đầu tiên, Tề Chân trở nên hơi dính người, mặc dù cô đã rất cố gắng che giấu sự khác thường này.
Đó là một loại cảm giác khó có thể kiềm chế, mềm mại vừa ngọt vừa chua, anh rời đi một bước cũng không được.
Dụ Cảnh Hàng nhìn cô một cái, ngón tay nắm cằm cô, cúi đầu theo sự chỉ huy của Tề Chân giúp cô xoa kem mặt.
Phải mất khoảng mười mấy bước làm, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng trắng trứng, anh vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn. Tốc độ làm giấy chứng nhận nhanh đến lạ, đợi đến lúc đi ra, Tề Chân đeo khẩu trang hơi ngơ ngác .
Cô cũng không phải là hối hận, chỉ là không có cảm giác chân thật lắm.
Trợ lý của Dụ Cảnh Hàng, Tôn tỷ, hiệu suất công tác rất nhanh, thực ra việc hẹn trước làm giấy chứng nhận làm rất nhanh, bởi vì nguyên nhân về thân phận của Dụ Cảnh Hàng, bọn họ không thể đi quá muộn, nếu không rất có thể sẽ bị chụp đến, khiến cho sóng to gió lớn là điều Tề Chân không muốn thấy .
Nhưng dù vậy, Tề Chân ở cùng với Dụ Cảnh Hàng nhiều ngày như vậy, vẫn bị chụp ảnh đến.
Dụ Cảnh Hàng xuất đạo gần hai mươi năm, rất ít khi bị paparazzi chụp đến, không chỉ là vì anh rất hiểu cách thoát khỏi sự theo dõi của paparazzi, cũng vì địa vị và bối cảnh của anh trong giới giải trí.
Dù sao không phải là sau khi các tin hot ra thì lúc nào cũng không ổn, Dụ Cảnh Hàng là người không phải paparazzi bình thường chọc vào được, cho nên anh đã rất lâu cũng không bị scandal làm phiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-hon-voi-anh-de/chuong-102.html.]
Lần này hình như là ảnh của fan chụp, có vẻ là hôm qua đi nhà hàng ăn cơm, lúc đi ra bị bắt gặp, may mà Tề Chân tóc dài, lại mặc áo khoác của Dụ Cảnh Hàng, thật ra không ai đoán được là ai, chỉ có thể mơ hồ thấy là một cô gái.
May mắn là người chụp ảnh không dám đến gần.
Sau khi ra khỏi cục dân chính, Tề Chân đã buồn ngủ muốn c.h.ế.t nhưng vẫn kiên trì lấy điện thoại lướt Weibo một chút, cẩu thả nửa ngày cũng không nghĩ tới vậy mà lại thấy bản thân mình, nhất thời hoàn toàn hết buồn ngủ, ớn lạnh cả người.
Tề Chân nắm lấy tay của người chồng mới cưới của cô, quay lại trợn tròn mắt nói: "Chúng ta hôm qua bị chụp ảnh anh có biết không?"
Dụ Cảnh Hàng đeo một cặp kính mắt không vành cúi đầu xem kịch bản, lật một tờ: "Ừm."
Tề Chân nói: "Vậy phải làm sao giờ?"
Dụ Cảnh Hàng cười, ngẩng đầu nhìn nàng: "Em muốn công khai không? Anh tôn trọng ý kiến của em."
Lúc anh đeo kính nhìn qua thật nhã nhặn, giống như là giáo sư đặc biệt đẹp trai.
Tề Chân nghĩ một lát, rồi ngoan ngoãn lắc đầu: "Nếu có thể thì thật ra em không muốn đến trường bị làm phiền đâu."
Fan của Dụ Cảnh Hàng ở đại học S rất nhiều, trong phòng ngủ cũng có, nếu mà cô bị chụp ảnh mặt, hơn nữa bị công khai thân phận Dụ thái thái thì có lẽ sẽ được hưởng thụ một chút cảm giác zombie vây thành.
Thế chắc là mệt mỏi lắm.
Dụ Cảnh Hàng ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến nói: "Được."
Tề Chân nhéo kịch bản trong tay anh, phát hiện người đàn ông cũng không có giữ chặt, như là đang trêu đùa cô, ngước mắt nhìn cô cười nhẹ.
Vì thế cô vừa kéo nhẹ một cái thì đã rút được kịch bản trong tay anh đi rồi.