“Chuẩn tiền khám bệnh, đưa lang trung về!”
“Vâng.”
Suốt quãng đường , tim đau nhói. Suýt chút nữa, suýt chút nữa mất đứa con trai duy nhất, Hầu phủ chẳng sẽ rơi tay một đứa con hoang .
Nghĩ như , cảm thấy phận thương nữ của Bạch Chỉ Nguyệt dường như cũng còn đáng ghét như nữa.
Trở trong phủ, phân phó quản gia:
“Đi rút hộ vệ ở sân của phu nhân về, giải trừ lệnh cấm . Hiện giờ lão phu nhân bệnh, chuyện lớn nhỏ trong phủ thể quản.”
“Phái một tín kín miệng, theo dõi chặt chẽ sân của Dung thị. Có bất kỳ phát hiện nào đều đến báo cáo, bất kể là , đều theo dõi cho kỹ.”
“Vâng, nô tài ngay.”
Tô Minh Trung một điểm nhất là hỏi nhiều, việc vững vàng, cũng chỉ ông mới thể Tô Thần Cương yên tâm.
Sau khi đuổi tất cả khỏi phòng, gần như đập nát bộ đồ đạc trong phòng.
“Chờ bắt tên gian phu đó, nhất định sẽ cho các ngươi c.h.ế.t tử tế.”
“Ngươi thể khỏi "nhà giam" !”
Thông Thông vui vẻ báo tin cho Bạch Chỉ Nguyệt.
“Nói cứ như đang tù . Nếu thật sự ngoài, bọn họ thể cản ? Chỉ là tạm thời ầm ĩ thôi.”
Nàng quan trọng nhất là rèn luyện cơ thể, cố gắng sớm ngày hồi phục trạng thái ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-98-go-bo-lenh-cam.html.]
“Chỉ là một cách ví von thôi, cần tính toán chi li.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Một con chim mà còn chê nàng tính toán.
“Hóa cơ thể đây vấn đề . Vậy mà ngươi còn bảo hạ độc.”
“Đây là để phòng ngừa vạn nhất . Lúc , loại thuốc đó rốt cuộc thể phát huy đến mức độ nào, lang trung tìm đây cũng dám chắc, chỉ là cách như , ai cũng kết quả thế nào. Dung thị mang thai cũng thể xác định. Bây giờ thì .”
“Phen hết cơ hội , đời cũng chỉ thể Đậu Đậu là con trai duy nhất. Thái độ lập tức liền khác hẳn.”
“Thái độ đổi thế nào cũng đổi bản chất tra nam của .”
“Cũng !”
“Mẹ ơi, thế cục bày phát huy tác dụng .”
“Nếu cuộc sống trở ngại, cần thiết mang chút "màu xanh". Nếu cuộc sống , đầu cần thiết mọc chút cỏ. Cũng thật , phu mẫu cắm sừng, thì cô cưng cắm sừng, còn suýt chút nữa đưa lên chính thê.
Có điều lúc đó cũng chỉ là suy đoán, cốt là để đ.â.m chỗ đau của , gài một quả mìn cho Dung thị, ngờ đoán đúng thật.”
“Hắn bây giờ chắc hận c.h.ế.t Dung thị . là nhẫn nhịn giỏi thật, đến bây giờ cũng động thủ.”
“Chờ bắt gian phu chứ !”
[Chờ bắt gian phu, nhất định băm vằm thành vạn mảnh, đem đứa con hoang đó băm thành bùn. Ta Dung thị tận mắt chứng kiến tên gian phu đó và đứa con hoang c.h.ế.t như thế nào.]
“Tàn nhẫn như !”
Đậu Đậu chút đành lòng.