May mà trong tay ta có ám khí, liều c.h.ế.t cũng phải kéo chúng nó c.h.ế.t chung, xử lý mấy kẻ ác nhân này. Trước mắt đừng động đến họ, ta đều có sắp xếp.”
“Vâng!”
“Phu nhân hay là về phòng ngủ đi, người vừa mới sinh xong, vẫn là không nên ra gió thì hơn!”
Phu nhân đã sinh được con trai trưởng, sau này không chừng có thể đổi vận. Bây giờ tỏ ra tốt bụng một chút, biết đâu lại có lợi.
Bà tử khiêng nước thấy phu nhân ngồi giữa một đống xác chết, cả căn phòng nồng nặc mùi m.á.u tanh, vậy mà vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cũng lấy làm bội phục.
Bạch Chỉ Nguyệt đã quen nhìn người chết, không cảm thấy khó chịu, nhưng đúng là cũng không cần thiết phải ở lại trong căn phòng này.
“Đi thôi, cùng nhau qua đó.”
Nàng tự mình ôm con trở về phòng ngủ chính ở gian nhà chính, lúc này mới cảm thấy đây mới là nơi mà người giàu sang nên ở. Gian phòng phụ lúc nãy có lẽ chính là nơi để tiễn nàng về cõi chết, bên trong ngoài một cái giường, hai cái ghế thì vẫn là do Lý ma ma muốn ngồi nên mới cho người dọn vào.
Không hổ là con gái của hoàng thương, căn phòng này được bài trí lộng lẫy huy hoàng, các loại đồ vật tinh xảo có thể thấy ở khắp nơi, ngay cả rèm châu cũng dùng loại trân châu tám phần.
Đi vào trong nhà còn có một gian sưởi ấm đang đốt hương, nước ấm đã được chuẩn bị sẵn, nha hoàn Thanh Ngọc định cởi áo hầu hạ nàng tắm rửa.
“Không cần, ta tự mình làm được, các ngươi đi tắm rửa cho tiểu chủ tử đi, cẩn thận một chút!”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Thanh Ngọc, Thanh Liên nhận lấy tiểu chủ tử định đi sang phòng khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-9-bao-cao-phu-nhan-song-roi.html.]
“Cứ ở trong phòng này, ta muốn lúc nào cũng nhìn thấy đứa bé!”
Cái viện này không biết có bao nhiêu người chưa bị mua chuộc, với tính tình của ả Liên Dung lòng dạ hiểm độc kia, nếu biết mẹ con nàng chưa chết, chắc chắn sẽ lại ra tay. Nàng thật sự không yên tâm để đứa bé rời khỏi tầm mắt của mình.
Đã cứu sống đứa bé thì phải bảo vệ cho nó sống sót.
Bên kia, gia đinh đi tìm Hầu gia để bẩm báo. Tiền viện không có, thư phòng cũng không có, cuối cùng hỏi mấy bà tử ở nội viện mới biết, Hầu gia vậy mà lại đến Vinh Viên của Nhị phu nhân.
Đến Vinh Viên lại bị người ta chặn lại không cho vào.
“Xin ma ma vào trong truyền tin giúp, có đại sự muốn bẩm báo Hầu gia!”
“Có đại sự gì quan trọng hơn chuyện của Hầu gia và Dung phu nhân sao, cứ chờ hai vị chủ tử trao đổi xong đã!”
Người canh cửa chính là một ma ma thân cận khác của Dung thị. Bà ta đương nhiên biết Hầu gia đang làm gì ở bên trong, chuyện này dù sao cũng không quang minh chính đại gì, không thể để người khác biết được.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Bà ta đích thân đứng gác cửa chính là để không cho ai làm phiền, càng không thể để ai vào trong nghe thấy nửa điểm động tĩnh.
“Ma ma, tiểu nhân thật sự có đại sự bẩm báo, không thể chậm trễ được ạ!”
Dung ma ma không hề lay chuyển. Trong phủ này có thể có đại sự gì chứ, nếu thật sự có đại sự thì đã không để một tên gia đinh như vậy đến báo.
“Có thể có đại sự gì, là hoàng thượng hạ chỉ, hay là có công vụ cần Hầu gia phải ra mặt?”
“Cái đó thì không phải, nhưng...”
“Vậy thì không phải đại sự!”