Bạch Chỉ Nguyệt vốn định sau khi báo thù cho nguyên chủ sẽ hòa ly rời khỏi Hầu phủ, lang bạt giang hồ làm một người tự do. Nếu nhận đứa bé này, nàng biết đi đâu về đâu, chẳng lẽ phải vì nó mà ở lại trong hậu viện của Hầu phủ cả đời sao?
Nàng thật không cam lòng. Kiếp trước bị tổ chức khống chế, không hề có tự do, làm gì lúc nào cũng không thể tự mình quyết định, ngay cả ăn gì dùng gì cũng đều được sắp đặt sẵn.
Làm một vật thí nghiệm lại càng không có tôn nghiêm, trong mắt những người đó nàng còn không được xem là người, nói gì đến xấu hổ hay nhân quyền, nàng sống còn thua cả một con chuột bạch.
Tái sinh rồi, nàng không muốn bị giam cầm ở đây, càng không muốn bị người khác chi phối. Nàng muốn bay đi, trời nam biển bắc muốn đi đâu thì đi, muốn ăn gì thì ăn, muốn sống thế nào thì sống.
Nhưng rồi lại nhìn đứa bé, nó đã trải qua bao trắc trở, cửu tử nhất sinh, thật sự không cứu sao?
Lại nghĩ đến cậu bé lao vào cứu mình trước khi c.h.ế.t và gọi một tiếng “mẹ”, lòng nàng đau nhói từng cơn, nàng không dám nghĩ sâu hơn.
“Thôi được, xem như ngươi là con trai của nguyên chủ, ta cứu ngươi một lần. Cùng lắm thì ta tuyệt đường con nối dõi của tên Hầu gia kia, để ngươi trở thành đứa con trai duy nhất của hắn, chắc cũng có thể cho ngươi một con đường sống.”
Tâm ý vừa động, trên tay nàng đã xuất hiện máy hút đàm trong không gian. Nàng hút sạch dịch nhầy trong miệng mũi của đứa bé, sau đó tiến hành hồi sức tim phổi, hô hấp nhân tạo.
Làm liên tục khoảng ba phút, đứa bé quả nhiên đã có thể tự chủ hô hấp, sống lại thật rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-8.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Nàng xách hai chân đứa bé lên, dốc ngược xuống, định vỗ vào m.ô.n.g đứa bé. Việc này hoàn toàn là nghe nói, bảo là phải làm cho đứa bé khóc mới được, chỉ khi khóc thật to mới chứng tỏ phổi đã nở ra, dung lượng hô hấp lớn.
Chỉ là tay còn chưa kịp chạm vào, đứa bé đã “oa” một tiếng khóc lớn, tiếng khóc vô cùng vang dội, như thể phải chịu oan ức tày trời. Cũng không thể nói là không phải, đứa bé thật sự đã chịu khổ quá nhiều.
Bạch Chỉ Nguyệt bất giác nhếch miệng cười. Đứa bé này đúng là mệnh lớn, giống như nàng, sống dai như gián vậy.
“Người đâu, mau bưng nước ấm tới!”
Người hầu hạ bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh trong phòng cũng ngẩn người. Hôm nay đúng là tà ma, phu nhân c.h.ế.t đi sống lại chưa tính, ngay cả đứa bé sinh ra đã c.h.ế.t cũng sống lại. Phen này cả quan tài lớn nhỏ đều không dùng được nữa rồi, A Di Đà Phật, tà ma lui tán, Phật Tổ phù hộ.
Chỉ chốc lát sau, hai bà tử khiêng một thùng nước ấm lớn, một nha đầu khác bưng chậu tắm mở cửa định đi vào, đột nhiên nhìn thấy năm cái xác c.h.ế.t ngã trên đất.
Họ sợ đến mức suýt chút nữa đổ cả thùng nước nóng lên mấy cái xác, cho chúng nó một trận nước sôi trụng heo chết.
Người được phái đi tìm quần áo cũng đã quay lại, nhìn thấy cảnh tượng trong cửa cũng sợ đến đờ người ra, thảo nào không thấy v.ú nuôi và đại nha hoàn bên cạnh phu nhân, hóa ra đều đã c.h.ế.t ở bên trong.
Bạch Chỉ Nguyệt thấy người hầu hạ bên ngoài đều nhìn về phía này, bèn nói thẳng:
“Mấy người bọn họ đã ra tay độc ác trong lúc ta sinh nở, hại ta mất m.á.u quá nhiều, còn cố tình làm con ta ngạt thở. Nếu không phải Bồ Tát phù hộ, bản phu nhân và tiểu chủ tử bây giờ đã nằm trong cỗ quan tài ngoài sân kia rồi.